Ông chủ lớn vừa nói đến phúc lợi và khen thưởng, mấy người mắt đều sáng lên, vốn là lo lắng tam thiếu gia nhà họ Đường sẽ xoi mói các loại đối với bọn họ và cố tình làm khó. Trình Thiên Vũ, Lưu Minh đều cười cho Đường Thần một tràng vỗ tay.
Lôi Nặc Tây cũng là không có tinh thần vỗ tay mấy cái, Tân Miêu này quả thực có chút vui vẻ quá mức khoa trương, mà phản ứng của Trần Sa Sa thực sự là quá chậm chạp, mãi cho đến khi mọi người đồng loạt nhìn về phía cô, Trần Sa Sa lúc này mới bỏ máy tính xuống, vỗ tay.
Đường Thần và Trình Thiên Vũ nhìn nhau, vẫn là Đường Thần mở lời: "Tôi không quan tâm phúc lợi của mấy người ở Trình Thị ra sao, nhưng lần này đây là hạng mục riêng tôi rút ra và làm, phúc lợi của nhân viên phải có tôi tham dự vào."
Đường Thần nói đến đây, liếc nhìn Trình Thiên Vũ, lại nhìn mấy người khác, ung dung mở lời: "Hạng mục này của chúng ta quan trọng bao nhiêu, trong lòng mấy vị ngồi ở đây chắc đều hiểu rõ, đây là một dự án đem thương hiệu của chúng ta vươn ra thế giới. Cho nên, tôi quyết định thiết lập một quý thưởng, mỗi một quý vượt mức hoàn thành nhiệm vụ, vậy thì công ty sẽ trích ra 5% từ hoạt động vượt mức của các bộ phận làm vốn thưởng quý cho mọi người, được ít được nhiều, quyền quyết định nều nằm trong tay của các vị lãnh đạo cấp cao đang ngồi ở đây."
Lúc này, Lưu Minh và Tân Miêu, còn mấy người quản lý cấp cao ở đằng sau nhận được thông báo, mọi người nhìn nhau, mắt ai nấy đều sáng lên. Sau đó, bọn họ đi đầu hỗ trợ lẫn nhau, thể hiện đồng thời làm tốt hạng mục này, cái nhìn đối với tam thiếu gia nhà họ Đường cũng càng hiểu rõ sâu sắc hơn.
Ừm! Không hổ danh là tuổi còn trẻ đã ngồi lên được ngai vàng của nhà giàu số một Hải Thành bọn họ, nhìn xem người ta ra tay hào phóng biết bao nhiêu, người giàu có số một này ra tay cũng không giống ai!
Sau khi Đường Thần tuyên bố xong, nhìn tất cả mọi người, sau đó nhìn về phía Trình Thiên Vũ: "Tôi còn có chuyện, tôi đi trước. Những chuyện còn lại các anh tiếp tục họp quyết định sắp xếp, buổi tối ở 'Hoàng gia số một' tôi mời."
Buổi chiều, Trần Sa Sa đều cùng với Lôi Nặc Tây, cả đám Trình Thiên Vũ họp, lập ra các phương án kế hoạch, mà Tân Miêu là người tổng phụ trách, trước sau đều không phối hợp với công việc của Trần Sa Sa, còn Lôi Nặc Tây sao, cô ta còn không dám lỗ mãng, trong giới ai mà không biết danh tiếng và địa vị của Lôi Nặc Tây trên thế giới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-4681-dan-co-ay-di-gap-mot-nguoi.html.]
Mãi đến khi sau khi tan làm ba mươi phút, bọn họ dưới sự giám sát của Trình Thiên Vũ và Lưu Minh, đêm kế hoạch cho hạng mục lần này quyết định.
Cho đến khi, Trình Thiên Vũ gọi mấy vị nam quản lý cao cấp đi về, trong phòng họp nhỏ chỉ còn sót lại hai người Tân Miêu và Trần Sa Sa.
Mê Truyện Dịch
Bởi vì Trần Sa Sa là nhân viên của bên thứ ba, cho nên, mang rất nhiều đồ, đối với văn phòng của Trình Thị người ta còn chưa quen, lần thu dọn đồ đạc này cũng mất chút thời gian.
Trần Sa Sa cúi đầu chăm chú thu dọn tài liệu, nhét tài liệu vào bên trong cặp tài liệu, bỗng nhiên bị một tiếng giày cao gót "Cộc cộc, cộc cộc" làm cho tỉnh táo.
Trần Sa Sa liếc nhìn, Tân Miêu đã khoanh hai tay ở trước ngực, dựa vào chiếc bàn bên cạnh Trần Sa Sa, liếc mắt lên nhìn mặt của Trần Sa Sa: "Trần Sa Sa, cô cũng tự cao tự đại lắm nhỉ, ngày đầu tiên hợp tác giữa hai bên, ngày quan trọng như vậy thế mà cô lại đến muộn?"
Trần Sa Sa mau chóng đứng dậy: "Chị Tân, xin lỗi chị, tôi cũng không biết buổi trưa sẽ tắc đường như vậy, tôi..."
"Câm miệng." Tân Miêu cắn răng nói ra hai chữ này, ánh mắt kia ước có thể ăn thịt được Trần Sa Sa.
Trần Sa Sa không vui nhíu mày, cô đến muộn là không đúng, nhưng cũng không đến mức khiến Tân Miêu tức giận như vậy chứ! Còn khí thế hùng hổ tức giận muốn tính sổ cùng với cô, ông chủ bọn họ và tổng giám đốc cũng không tính sổ sau như thế có được không!