Trần Sa Sa hít một hơi thật sâu. Trong chốc lát cô điều chỉnh lại bản thân mình. Bây giờ cô hiểu mình đã không còn đường lui rồi. Cô chỉ có thể để dùng trạng thái tốt nhất của mình để lên trận thôi.
Trần Sa Sa cầm điều khiển mở powerpoint lên màn hình đối diện. Tất cả mọi người đều nghiêng đầu nhìn vào powerpoint bên đó.
Đầu tiên Lôi Nặc Tây trình bày đơn giản về dự án. Tiếp đó là những người phụ trách dự án của các bộ phận của tập đoàn Trình thị thảo luận. Từng người đều hoàn thành kế hoạch và báo cáo của bộ phận mình phụ trách.
Cuối cùng, Lôi Nặc Tây nhìn về phía hai ông chủ bên trên: “Tổng giám đốc Trình, tổng giám đốc Đường, vậy tiếp theo đây là phần nòng cốt của dự án thiết kế lần này rồi. Vậy thì để người quan trọng nhất Trần Sa Sa báo cáo chi tiết cho mọi người vậy.”
Vẻ mặt của Đường Thần vẫn bình thản như cũ. Anh ta hơi gật đầu, thể hiện bản thân đồng ý với đề nghị của Lôi Nặc Tây.
Sau khi nhìn thấy thái độ của Đường Thần, Trình Thiên Vũ mới trầm giọng nói: “Được! Trần Sa Sa, bắt đầu đi.”
Lôi Nặc Tây đã sớm thu lại vẻ tùy hứng đó. Hoàn toàn trở lại làm Lôi Nặc Tây chuyên tâm, nghiêm túc trong công việc. Anh ta nhìn Trần Sa Sa gật đầu cổ vũ và tin tưởng.
Trần Sa yên lặng rũ hàng lông mi cong vút xuống. Cô mở tài liệu ra đồng thời cắn môi để bản thân bình tĩnh dùng trạng thái tốt nhất bước vào làm việc.
Cho dù thế nào thì dự án này được Giang Thiếu Khanh xem trọng, là tâm huyết của tất cả mọi người ở “Lam Sắc Diên Vĩ”. Đương nhiên nó cũng là sự tín nhiệm mà mấy ông chủ và Lôi Nặc Tây đặt lên đôi vai của cô. Cô buộc phải làm cho thật tốt.
Trần Sa Sa thành thạo mở các tài liệu và powerpoint ra rồi vừa trình chiếu các bản vẽ và văn bản vừa giải thích. Vì cô có bản lĩnh không không giống bình thường cho nên mỗi một hình ảnh đều được thiết kế một cách tinh vi và chân thực, vô cùng hút mắt mọi người.
Đặc biệt là giọng nói của cô lúc này, quyết đoán, trong trẻo nhưng lạnh lùng. Cho dù là khả năng tạm thời làm chủ cuộc họp hay năng lực trao đổi thì đều khác biệt hẳn so với Trần Sa Sa của những năm trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-4662-cho-doi-quyet-dinh-cua-tong-giam-doc-duong.html.]
Mê Truyện Dịch
Mắt của Đường Thần khẽ động. Trần Sa Sa này, bây giờ và hôm nay và buổi sáng ngày hôm nay đều không giống nhau...
Mà Trình Thiên Vũ thì khỏi cần phải nói. Anh ta đã vào ngành phục sức này cũng mấy năm rồi. Nhà thiết kế có khả năng phân tích như này. Quả thật là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy. Cũng không hổ là học trò của Lôi Nặc Tây thiên tài kia.
Trần Sa Sa dựa vào kết quả khảo sát, dự đoán tương lai của thương hiệu tương quan trong ngành kết hợp với các chỉ số phân tích, trình bày kế hoạch từ thời kì bắt đầu thiết kế cho đến đóng gói và kinh phí đầu tư trong dự án hợp tác của ba bên cho đến quảng bá ra thị trường trong ba giai đoạn trước, giữa, sau.v..v.. Tất cả đều được phân tích kĩ càng tỉ mỉ.
Thẳng đến cuối cùng, Trần Sa Sa chỉnh sửa và kết hợp cách sử dụng nguồn lực của ba công ty, dựa trên số liệu nghiên cứu thị trường cụ thể của các công ty tiến hành điều chỉnh, về cơ bản là hoàn thành trình bày tổng quan của dự án này.
Trần Sa Sa dứt lời. Ánh mắt trước tiên nhìn về phía thầy Lôi Nặc Tây.
“Bốp, bốp, bốp...” Lôi Nặc Tây vỗ tay ba cái. Anh ta nhìn Trần Sa Sa: “Rất tốt!”
Lôi Nặc Tây dứt lời, hai người bên trên liền nhìn nhau. Đường Thần ngồi đó không có bất kỳ phản ứng gì. Mà Trình Thiên Vũ dẫn đầu cũng vỗ tay “bốp, bốp”.
Ngược lại Trần Sa Sa lại ngại ngùng, vội vàng xua tay với Trình Thiên Vũ đã đứng dậy. Bởi tiếng vỗ tay quá lớn, cô có nói gì cũng vô dụng. Cô chỉ đành hướng ánh mắt cầu cứu nhìn qua Đường Thần ngồi bên cạnh Trình Thiên Vũ.
Đường Thần lười biếng hơi ngồi thẳng dậy, đưa tay gõ lên bàn mấy cái. Tiếng vỗ tay vì vậy mới từ từ ngừng lại.
Ánh mắt của mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Đường Thần, chờ đợi quyết định của tổng giám đốc Đường.