Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Nhỏ - Chương 464:1 Không ngủ được...

Cập nhật lúc: 2025-06-30 07:07:21
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc Trần Sa Sa dứt lời, điện thoại của Mạc Thành vang lên. Tuy nhiên lúc nhìn thấy màn hình điện thoại, ấn đường của Mạc Thành không vui mà nhíu chặt lại. Nhưng anh ta vẫn ấn nút nghe: “Tổng giám đốc Đường.”

Vừa nghe thấy mấy chữ tổng giám đốc Đường thì Trần Sa Sa liền quay người, chống tay vào lan can rồi nhìn ra xa.

Cô cũng không biết Đường Thần đã nói gì trong điện thoại. Cô chỉ nghe thấy Mạc Thành không ngừng “Ừ, ừ.” Mấy cái rồi cúp máy. Anh ta nhìn về phía bóng lưng của Trần Sa Sa: “Sa Sa, đi xuống đi.”

Trần Sa Sa quay người lại: “Anh có việc thì đi làm trước đi. Tôi ở lại đây thêm một lát nữa. Dù sao thì tối hôm nay tôi cũng không quay về thành phố được.”

Mạc Thành ngẩng đầu lên nhìn những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời cao: “Vậy, cô sớm đi xuống nghỉ ngơi đi. Đừng ở đây một mình quá lâu.” Lúc quay người đi, Mạc Thành nói: “Có chuyện thì lập tức gọi cho tôi.” Nói rồi, Mạc Thành lấy điện thoại ra: “Số điện thoại.”

Trần Sa Sa theo bản năng đọc số điện thoại của cô. Tiếp đó, máy điện thoại của cô cũng vang lên.

Mạc Thành cất điện thoại đi: “Số điện thoại của tôi. Cô lưu lại đi. Tôi có việc phải đi trước.”

“Ừ! Vậy anh mau chóng đi làm việc của anh đi.” Trần Sa Sa cảm thấy việc Mạc Thành làm trợ lý cho một người vừa cao lãnh vừa lười biếng như Đường Thần cũng không dễ dàng gì.

Trần Sa Sa vẫn luôn khoác áo của Mạc Thành ở trên tầng thượng ngắm sao. Mặc dù gió đêm vẫn rất lạnh nhưng cô cũng không thấy buồn ngủ một chút nào. Nhìn cảnh đêm như vậy, bản thân lại ở trong một không gian yên tĩnh như này, không có lý gì mà không thả lỏng cả thể xác lẫn tinh thần hết.

Trần Sa Sa dứt khoát ngồi xuống một cái xích đu. Cô ngẩng đầu lên nhìn bầu trời sao. Khoé môi cô hơi cong lên. Đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng. Cảm giác như vậy thật tốt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-4641-khong-ngu-duoc.html.]

Cô không có bất kỳ bận tâm nào. Cho dù một giây sau đó bản thân cô đột nhiên biến mất thì cô cũng sẽ không có bất kỳ lưu luyến hay bận tâm gì.

Mãi đến khi những hạt mưa nhỏ li ti rơi trên những chiếc lá xung quanh phát ra tiếng tí tách, Trần Sa Sa mới dừng lại. Cô chầm chậm đong đưa cái xích đu. Cô ngẩng mặt lên. Thì ra trời mưa rồi!

Trần Sa Sa chậm rãi đứng lên khỏi cái xích đu. Cô vẫn hơi ngẩng mặt lên. Những giọt mưa lạnh lẽo rơi xuống khuôn mặt của cô. Thật sự rất thoải mái!

Mưa rơi càng lúc càng lớn. Tiếng mưa rơi đáp xuống mấy cái lá chuối kia càng lúc càng to. Rất nhanh. Người của Trần Sa Sa đã hơi ướt rồi. Nhưng cô lại đưa tay ra, khum lòng bàn tay lại một chỗ hứng những giọt mưa rơi xuống. Cảm giác dễ chịu chưa từng có.

Cô có loại cảm giác cô quay lại lúc nhỏ, trước lúc cô tám tuổi, tình cảnh khi cô ở trong cô nhi viện của thành phố B.

Ở trong cô nhi viện, trẻ con chưa đủ tám tuổi đều dần dần có người nhà đến tìm rồi đưa đi. Cũng có một số đứa trẻ được mấy nhà không có con tới đó nhận nuôi rồi đưa đi. Còn có đứa được người có tiền đưa đi. Đám trẻ con bọn họ chỉ một mình bản thân cô là ở lại đến lúc cuối cùng. Bởi vì cô không thích nói chuyện, nhút nhát nên không có người đồng ý nhận nuôi cô. Mãi đến khi toàn bộ cô nhi viện đó phải phá bỏ và dời đi nơi khác, viện trưởng bọn họ phải quay về nhà chờ cô nhi viện mới khánh thành rồi mới có thể đi làm được. Không có cách nào khác. Trần Sa Sa vốn là muốn được viện trưởng đưa về nhà. Chỉ là trước khi rời khỏi đó một ngày, có người mặc đồ còn có thể xem như là đàn ông có thủ tục đầy đủ. Người đó nói là con gái của mình bị bệnh mất sớm. Vợ mình không chịu nổi đả kích nên tinh thần thất thường.

Mê Truyện Dịch

Cứ như vậy Trần Sa Sa được ba nuôi Trần Đông Lâm đưa về nhà...

Đột nhiên có một trận tiếng bước chân nặng nề từ cửa sân thượng truyền vào trong kéo mạch suy nghĩ của Trần Sa Sa quay về.

Đường Thần nhíu mày, liếc nhìn Trần Sa Sa còn đang đưa tay ra hứng mưa: “Không cảm giác được trời mưa rồi sao?”

Lúc này Trần Sa Sa mới mạnh mẽ chớp mắt, thu tay lại: “Tổng giám đốc Đường? Sao anh lại lên đây?”

Loading...