Trần Sa Sa ngước lên, nhìn vào đôi mắt lười biếng của Đường Thần: “Không được, tôi muốn về sớm hơn một chút. Tôi muốn bàn bạc trước với Lôi Nặc Tây về quá trình cuộc họp. Đây là nhiệm vụ quan trọng mà ông chủ đã giao cho tôi, nếu như tôi hoàn thành không tốt, Tổng giám đốc Giang sẽ đuổi việc tôi mất!”
Đường Thần nhướng mày: “Vậy sao? Vậy cô không sợ sẽ đắc tội với tôi sao? Tôi không góp vốn với Trình Thiên Vũ, hai bên của các người có thể hợp tác được hay sao? Không có tôi góp vốn, ông chủ của cô Giang Thiếu Khanh sẽ chịu hợp tác với Trình Thiên Vũ hay sao?”
Mạc Thành nhíu mày, sao Tổng giám đốc Đường lại nói như vậy? Sao lại có thể nói như vậy với một cô gái yếu đuối thế này chứ?
Trần Sa Sa không nghĩ Đường Thần sẽ thẳng thắn như vậy, giống như anh đang cố tình uy h.i.ế.p cô vậy. Nhưng mà, cô chỉ là một nhà thiết kế mà thôi, quan trọng nhất vẫn là để ông chủ của cô đến đây khảo sát và hiểu rõ được về Trình thị và bộ sưu tập “Tường Vy Trắng” của Trình Thiên Vũ. Đường Thần này đúng là một người trẻ con!
Sau đó, Trần Sa Sa nhìn thẳng vào Đường Thần, không kiêng nể gì mà nói: “Tổng giám đốc Đường, tôi cũng chỉ là một nhà thiết kế mà thôi, mấy chuyện hợp tác giữa mấy ông chủ lớn các người, không có liên quan gì đến tôi cả!”
Đường Thần nhíu mày lại, giọng nghiêm túc nói: “Có.”
Mê Truyện Dịch
Trần Sa Sa trợn mắt một cái, cô vẫn ngồi im tại chỗ, nở nụ cười: “Được, anh là ông chủ, anh nói có thì có, không có thì không có!”
Đường Thần lại châm thêm một điếu thuốc, hít một hơi rồi nhả một ngụm khói ra: “Biết vậy là tốt.”
Trần Sa Sa cạn lời với anh, cô ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, nhưng thật không ngờ, chỉ vô tình ngẩng đầu lên mà cô có thể được một bầu trời đầy sao thế này. Một bầu trời tràn ngập sao, từ bé đến lớn cô chưa nhìn thấy qua bao giờ!
Lúc này, chỗ bọn họ đang ngồi, là một nhà hàng ngoài sân lộ thiên độc lập của khu nghỉ dưỡng. Bốn phía xung quanh đều rất tĩnh lặng, vừa hay lại rất hợp với bậu trời đêm đầy sao lộng lẫy này, thật sự làm cho tâm trạng của người ta thoải mái hơn không ít!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-4622-bau-troi-day-sao-chon-thien-duong.html.]
Trần Sa Sa vừa ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn liền bị thu hút bởi những ngôi sao lấp lánh, cô hoàn toàn quên rằng mấy giây trước mình còn bị người người ta đe dọa.
Đường Thần tiếp tục cúi đầu xuống húp chén cháo, Mạc Thành bên cạnh không có hứng thú muốn ăn gì cũng buông đũa, cứ như vậy im lặng ngồi bên cạnh, đôi mắt suy tư vẫn tiếp tục đính trên người Trần Sa Sa, trong lòng vẫn tiếp tục suy đoán về tâm tư của ông chủ.
Tuy nói rằng Mạc Thành đã đi theo Đường Thần nhiều năm, hai người ở một mức độ nào đó, thì ngoài quan hệ ông chủ và nhân viên, thì còn là hai người bạn thân thiết nữa. Nhưng mà, theo như cách Đường Thần đối đãi với Trần Sa Sa, Mạc Thành đã suy nghĩ từ mấy năm trước đến bây giờ vẫn không nghĩ ra được.
“Đinh~” một tiếng, Đường Thần đặt cái muỗng xuống cái đĩa bên cạnh, anh lấy một tờ giấy lau miệng rồi đứng dậy: “Cũng không còn sớm nữa, đi nghỉ ngơi thôi.” Nói xong liền đi thẳng đến phòng của mình.
Lúc này, Trần Sa Sa mới hoàn hồn lại, cô nhìn về phía Mạc Thành, nhún vai một cái rồi bĩu môi. Mãi cho đến khi bóng dáng Đường Thần biến mất sau cánh cửa, Trần Sa Sa mới nhép miệng nói nhỏ với Mạc Thành: “Ông chủ của anh sao còn như vậy?”
Khóe môi Mạc Thành khẽ giật, anh ta cũng nhún vai, nhỏ giọng mà nói: “Có lẽ là do không thay đổi được.”
Trần Sa Sa gật đầu thật mạnh: “Tôi cũng thấy là vậy.”
Mạc Thành nhìn đồng hồ, sau đó nói với Trần Sa Sa: “Cô thích cảnh vật xung quanh ở đây sao?”
Trần Sa Sa gật đầu: “Phải, tôi thật sự không biết rằng ở Hải Thành còn có một nơi xinh đẹp như chốn thiên đường thế này, tôi rất thích!”
Mạc Thành búng tay một cái: “Vậy cô mau đi lấy áo khoác đi, chúng ta lên sân thượng, tôi đảm bảo sẽ cho cô thấy được cảnh đêm đẹp nhất từ trước đến nay!”
Hơn mười phút sau, tại sân thượng, Trần Sa Sa và Mạc Thành vừa tới cửa lên sân thượng liền nhìn thấy một dáng người cao ráo. Anh đứng dựa trên lan can, ngón tay kẹp mẩu thuốc lá, ánh lửa lập lòe đỏ rực, trông dáng vẻ rất cô đơn, tịch mịch!