Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Nhỏ - Chương 462:1 Bầu trời đầy sao, chốn thiên đường

Cập nhật lúc: 2025-06-30 07:07:11
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mạc Thành vẫn luôn có ấn tượng rất tốt với Trần Sa Sa, có đôi lúc, anh ta cũng ảo tưởng rằng giữa mình và cô sẽ phát sinh một điều gì đó. Nhưng sau khi anh ta nghe Đường Thần nói rằng sẽ đưa cô về ra mắt bố mẹ, nếu không vấn đề gì thì sẽ kết hôn, sau đó lại liên tiếp xảy ra nhiều chuyện không thể lường trước được, cô cũng từ đó mà bặt vô âm tín. Mạc Thành cũng vì lo lắng cho cô, nên cũng đã đến chỗ cô ở mà hỏi thăm, kết quả đều là trắng tay trở về.

Mà bây giờ, cách biệt hai năm gặp lại, Mạc Thành vẫn không thể khống chế được trái tim mình, cảm thấy rất vui vẻ, nhưng sự vui vẻ đó, anh ta chỉ có thể kiềm lại trong lòng mình, nhất định không thể để cho Đường Thần nhìn thấy, càng không thể để cho Trần Sa Sa biết được.

Anh ta chỉ cần biết rằng, giờ phút này, người con gái có đôi mắt to tròn kia vẫn còn ngồi an ổn trước mặt anh ta, thế là đủ rồi!

Thức ăn cho bữa khuya này chỉ có mấy món ăn vặt thanh đạm ở nơi đây và một ít canh, tuy rằng Trần Sa Sa đã sống ở Hải Thành được hơn hai năm, nhưng cô chưa bao giờ được nếm thử những món ăn vặt nổi tiếng cả. Giờ phút này, đủ loại mỹ vị bày ra trước mắt, nhưng Trần Sa Sa không ăn được bao nhiêu cả, cũng là do cô đã ăn trước ở khách sạn rồi.

Mê Truyện Dịch

Đường Thần thì khác, anh ăn nhiều hơn lúc ở khách sạn, còn Mạc Thành lại không ăn uống gì, chỉ chăm chăm nhìn về người con gái trước mặt: “Sa Sa sao cô không ăn gì hết vậy? Không hợp khẩu vị sao?”

Trần Sa Sa lập tức lắc đầu: “Không có, lúc nãy ở khách sạn, khi Tổng giám đốc Đường nói chuyện, một mình tôi đã ăn rất nhiều rồi, nên bây giờ không muốn ăn lắm. Nhưng mà, tôi đã quyết định rồi, trước khi rời khỏi Hải Thành, tôi nhất định phải đến chỗ này ăn một bữa thật đã. Những món này thật sự rất ngon!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-4621-bau-troi-day-sao-chon-thien-duong.html.]

Mạc Thành bị lời nói và hành động của cô làm ngây người ra, khóe miệng anh ta cong lên tại thành một nụ cười chua xót, ánh mắt nhìn Trần Sa Sa cũng trở nên m.ô.n.g lung!

Trong xã hội bây giờ mà còn có được người con gái thế này thật sự rất hiếm thấy, đặc biệt là kiểu con gái có có cơ hội được tiếp xúc với loại đàn ông như Đường Thần cô còn có thể là chính mình, một con người chân thật không đi lấy lòng ai cả, mỗi hành động cử chỉ, mỗi lời nói thậm chí là suy nghĩ đều rất chân thật, hoàn toàn không phải vì lấy lòng ai cả!

Nhưng Mạc Thành không biết được, mấy năm nay cô đã ở đâu? Hơn một năm trước, cô vô duyên vô cớ biến mất, anh ta cũng không dám tìm Đường Thần hỏi cô đã đi đâu, tự bản thân mình đi tìm cũng không có kết quả. Nhưng lại qua một quãng thời gian, cô lại đột nhiên xuất hiện, không một dấu hiệu báo trước, xuất hiện trước mặt anh ta.

Nhưng đến tận bây giờ, Mạc Thành vẫn không biết được, cảm xúc của Đường Thần đối với Trần Sa Sa là gì?

Hai năm trước, Đường Thần đột nhiên mang Trần Sa Sa về ra mắt gia đình, muốn chuẩn bị kết hôn với cô. Lúc đó, mọi người đồn Trần Sa Sa là mối tình đầu của Đường Thần khi còn học đại học, cho nên, Mạc Thành có thể lý giải được hành động của anh lúc đó. Có vẻ như lúc đó anh biết được bản thân mình và An Noãn Noãn không thể nào ở bên nhau được nữa, nên mới hết hy vọng, kéo mối tình đầu của mình đi kết hôn. Nhưng sau đó lại phát sinh ra quá nhiều biến cố, Mạc Thành cảm thấy hình như Đường Thần hoàn toàn không có tình cảm với Trần Sa Sa, thậm chí đến làm hai người xa lạ cũng không tính!

Vụ tai nạn xe của Trần Sa Sa nghiêm trọng như vậy, nhưng cả hai cuộc phẫu thuật lớn, Đường Thần đều ủy thác cho Mạc Thành hoặc Nhạc Nhất Phàm ra mặt. Bản thân Đường Thần lúc đó cũng chưa từng đến thăm Trần Sa Sa, thế mà giờ đây anh lại có thể ngồi đây mà bồi cô gái ngốc này, chẳng lẽ anh lại muốn lợi dụng cô để làm gì hay sao?

Đường Thần cúi đầu xuống húp cháo, ánh mắt anh khẽ liếc nhìn sang Mạc Thành, anh hơi nhíu mày lại, bỏ muỗng lên cái đĩa bên cạnh, sau đó chậm rãi lau miệng, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía Trần Sa Sa, anh cất giọng lạnh lùng: “Mệt rồi thì kêu người dẫn cô lên phòng nghỉ ngơi đi, ngày mai ăn sáng và ăn trưa xong, chúng ta về lại thành phố.”

Loading...