Bởi vì trên xe còn có Mạc Thành, nên Trần Sa Sa cũng không dám nói gì nữa.
Vậy cũng được! Ít nhất Đường Thần sẽ không mang cô đi bán. Hơn thế nữa, Đường Thần cũng hoàn toàn không có hứng thú gì với cô cả, nhất định sẽ không phát sinh thảm án hi*p trước gi*t sau trong truyền thuyết đâu! Đúng rồi, nhất định là như vậy!
Chính vì vậy, sau khi loại trừ hai cả khả năng kia, Trần Sa Sa liền ngoan ngoãn ngồi yên chờ xe chạy đến nơi.
Sau khi xe chạy qua hai ngã rẽ liền chạy lên đường cao tốc Ly Sơn.
Trần Sa Sa mở lớn hai mắt, mãi một lúc sau, cô quay sang nhìn Đường Thần, cố gắng kiềm chế lại những bất an từ tận đáy lòng: “Tổng giám đốc Đường, trời tối thế này rồi chúng ta lên núi làm gì chứ?”
Khóe môi Đường Thần hơi cong lên, anh lấy ra một điếu thuốc, ngậm lên miệng. Bởi vì ánh sáng xung quanh không đủ, nên Trần Sa Sa không thể nhìn thấy nụ cười xinh đẹp của anh được.
Trần Sa Sa nhíu mày: “Tổng giám đốc Đường, hết một ngày của anh là hết một gói t.h.u.ố.c lá rồi!” Nói xong, Trần Sa Sa cầm lấy điếu thuốc của anh: “Thứ này cũng không thể ăn được như cơm, anh……..”
Đường Thần nhanh chóng lấy lại điếu thuốc của mình, kẹp giữa hai ngón tay, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó quay lại nhìn Trần Sa Sa: “Chỗ này là một ngôi làng du lịch công ty mới khai phá, ở đây cũng có mấy món ăn chơi rất được, tôi với Mạc Thành đưa cô đến đây hóng gió một chút.”
“Cho tôi đi hóng gió?” Trần Sa Sa chỉ vào chính mình hỏi lại.
Đường Thần nhíu mày: “Chứ chẳng lẽ là cho tôi?”
Trần Sa Sa lập tức xua tay: “Không có, vậy sao anh không nói sớm chứ, biết vậy tôi đã gọi cả Lôi Nặc Tây cùng đi rồi!”
Đường Thần nhíu chặt hàng mày lại: “Tôi cũng không thân với anh ta, tại sao phải cho anh ta theo cùng?”
“.......” Trần Sa Sa bỗng cứng họng luôn, bỗng nhiên, cô nghĩ đến cái gì đó rồi lên tiếng: “Nhưng mà, tối nay tôi đã ăn cơm rồi, bây giờ cũng đã trễ rồi, hay chúng ta đổi hôm khác rồi đi hóng gió nha!”
Lúc này, xe đã tới trước cổng lớn, người bảo vệ thấy biển số xe, liền lập tức chạy nhanh ra cửa, cũng kính cúi chào Mạc Thành đang hạ kính xe xuống: “Chào anh Mạc.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-4612-se-khong-mang-co-di-ban-dau.html.]
“Vù” một tiếng, xe đã đi vào cửa lớn của làng du lịch.
Bởi vì đang là ban đêm nên không thể chiêm ngưỡng hết được vẻ hoành tráng của khu nghỉ dưỡng này. Trần Sa Sa chỉ cảm thấy xung quanh cô chỉ toàn là cây cối và một căn biệt thự nhỏ, cả một khu rừng núi rộng lớn chỉ còn lại tiếng lá cây xào xạc cùng âm thanh côn trùng kêu vang.
Trần Sa Sa nhìn không gian tối om xung quanh mình: “Chỗ này cũng không tệ nha, vậy thì, chúng ta tùy ý ăn chút gì đó rồi nhanh chóng trở về thôi! Sáng sớm mai tôi phải tham dự cuộc họp ở Trình thị nữa!”
Mạc Thành nhanh chóng đỗ xe, sau đó đi về phía Đường Thần chào hỏi với quản lý.
“Tam thiếu, lâu lắm rồi anh không đến đây, phòng ốc và bữa khuya đều chuẩn bị sẵn cho anh cả rồi, mời anh đi bên này!”
Nhìn thấy Trần Sa Sa bĩu môi, trợn mắt nhìn xung quanh, Đường Thần mới từ tốn lên tiếng: “Đêm nay chúng ta không về lại nội thành, cuộc họp ở Trình thị sáng mai dời lại, bắt đầu lúc hai giờ chiều.”
“Sao tôi không được thông báo?” Trần Sa Sa hơi lên giọng.
Nói thật lòng, Đường Thần cảm thấy một Trần Sa Sa dám nhìn thẳng vào mắt anh nói chuyện thế này, khiến cho người ta cảm thấy thoải mái hơn một Trần Sa Sa ngoan ngoãn nghe lời như trước kia.
Đường Thần liếc nhìn cô: “Thì tôi đang thông báo cho cô biết đây.”
Mạc Thành chạy nhanh đến, mang quần áo đến cho Trần Sa Sa: “Tổng giám đốc Đường cũng là một ông chủ trong hạng mục kia của mấy người, cho nên, cứ nghe lời ông chủ là được.”
Trần Sa Sa nhanh chóng lấy điện thoại ra: “Vậy tôi phải gọi điện nói cho Lôi Nặc Tây biết một tiếng mới được.”
Mê Truyện Dịch
“Lôi Nặc Tây là bạn trai cô sao?” Đường Thần vừa bước đi vừa hỏi.
“Mới không phải đâu!” Trần Sa Sa đáp lại Đường Thần với vẻ tức giận.
Khóe miệng Đường Thần khẽ nhếch lên: “Nếu như không phải, tôi khuyên cô không cần gọi, có thể người ta cũng đang làm việc đó~” Một câu nói thiếu lịch sự như vậy mà Đường Thần cũng nói ra được, Trần Sa Sa nghe thấy vậy liền đỏ hết cả mang tai.