Có điều vẫn tốt, vẫn tốt, người phụ nữ nào đó nín thở, bò xuống, thừa dịp hiện tại Cố Bắc Thần còn chưa tỉnh lại thì mau nằm xuống ngủ, nếu không đợi anh tỉnh lại mà phát hiện cô như thế thì da mặt này để đâu.
Nhưng trong lúc người phụ nữ nào đó sắp thành công xuống khỏi người Cố Bắc Thần, thì ngay lúc đó, Cố Bắc Thần liền mở mắt, anh mở mắt so với người khác mở mắt không hề giống, anh không vì vừa tỉnh và đang trong thời kỳ dưỡng bệnh mà mơ màng, chỉ cần đôi mắt mở ra là đồng thời ý thức cũng lập tức tỉnh táo, mấu chốt là anh đã sớm tỉnh rồi không phải sao!
Anh nhìn cô bằng đôi mắt đen sâu thăm thẳm, cố ý tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn cô gái trước mặt, biểu cảm giật mình, giọng nói nghiêm túc: "An Noãn Noãn, em định làm gì tôi?"
Cô toàn tâm toàn ý nín thở, An Noãn Noãn đang từ trên người Cố Bắc Thần trượt xuống đột nhiên sửng sờ, "phựt" hoàn toàn nằm hẳn ở trên người Cố Bắc Thần.
Cô gấp gáp nuốt nước miếng, bắt đầu nói lắp bắp: "Tôi, tôi, tôi đã nói rồi tư thế ngủ của tôi không tốt mà..."
An Noãn Noãn hận không thể tìm được một chỗ để chui xuống, thật sự là vô dụng quá, như thế nào mà cô lại có thể nằm trên người anh ngủ vậy, ai có thể nói cho cô biết là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì được không?
Lúc này, bàn tay to lớn của Cố Bắc Thần vừa vặn đặt ở trên lưng của An Noãn Noãn, hiện tại cô bởi vì quá căng thẳng mà quên bò xuống, vẫn không nhúc nhích nằm trên người của anh.
Tối hôm qua khi nằm ngủ, bởi vì quá căng thẳng mà cả người đổ mồ hôi, nên An Noãn Noãn liền cởi ra vài cái nút áo, lúc này áo ngủ xiêu xiêu vẹo vẹo làm lộ ra bờ vai trắng tuyết của cô, mà chính cô lại hoàn toàn không biết tình huống này.
Ánh mắt của Cố Bắc Thần đang nhìn chằm chằm An Noãn Noãn bỗng dời xuống, dừng lại trên vai cô, chân mày hơi nhíu lại, người phụ nữ nào đó vẫn còn vùi đầu giả chết, anh dứt khoát làm một động tác trở mình, khiến cho hai người mặt đối mặt nằm xuống, mặt trái của An Noãn Noãn hướng lên trên.
"Đừng lộn xộn." Cố Bắc Thần trở mình xong liền nói với An Noãn Noãn một câu như vậy, người phụ nữ nào đó quả thật không nhúc nhích nữa, ngoan ngoãn nằm yên trong n.g.ự.c anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-461-buoi-sang-am-ap.html.]
Thật ra, áo ngủ của An Noãn Noãn là do Cố Bắc Thần tối qua thừa lúc cô ngủ mà cởi ra, cô xác thực cũng bị mồ hôi làm cho khó chịu nên cũng muốn cởi nút áo ra, cho nên liền dứt khoát để Cố Bắc Thần cởi nút.
Tuy đèn ngủ anh mở không quá sáng, nhưng anh rõ ràng nhìn thấy trên n.g.ự.c trái của An Noãn Noãn có vết thương do s.ú.n.g bắn, cho nên trong nháy mắt đã hoàn toàn xác định, cô chính là Andil.
Về phần Andil tại sao lại là cháu gái của người làm nhà anh? Điểm này thì không làm khó được anh.
Cố Bắc Thần nhẹ nhàng xoa xoa tóc của An Noãn Noãn, vì mới sáng sớm nên giọng nói có chút lười biếng: "Được rồi, đùa với em chút thôi, lại còn thẹn thùng nữa sao?"
An Noãn Noãn vội vàng đưa đầu vào bàn tay anh: "Tôi, tôi, tôi đi làm bữa sáng cho anh! Anh muốn ăn cái gì?"
Mê Truyện Dịch
Cố Bắc Thần buồn cười vuốt vuốt tóc cô, ngón tay thon dài, đốt ngón tay rõ ràng, hết chải rồi vuốt mái tóc của cô: "Chưa đến sáu giờ nữa, chồng em không dễ gì mới có được một kỳ nghỉ, mà em lại muốn dậy sớm như vậy để ăn sáng sao?"
Nhưng bây giờ An Noãn Noãn bị quấy nhiễu đến như vậy rồi thì làm sao có thể ngủ được nữa, mà Cố Bắc Thần thì lại càng không có buồn ngủ, tối hôm qua sau khi trông thấy vết sẹo kia của cô thì cả đêm anh hầu như không ngủ được chút nào.
Cố Bắc Thần vuốt vuốt tóc cô, nhẹ nhàng nói: "Noãn Noãn, có phải là ngủ không được nữa đúng không?"
Đầu của An Noãn Noãn vẫn chôn chặt trong n.g.ự.c của Cố Bắc Thần, dùng sức gật đầu: "Ừm!"