Nói đến đây, cô nhìn thấy được sự tức giận trong mắt Đường Thần, cô cong khóe miệng lên: “Sở dĩ tôi nói như vậy, là bởi vì tôi thật sự không phải là người phụ nữ trong lòng đó của anh, lúc đó anh cũng chỉ muốn thoát khỏi Thang Mễ mà thôi. Cho nên, đầu óc tôi lúc đó chắc bị úng nước, nên mới đồng ý đi theo anh hai ngày để khoe tình cảm, sau đó liền dùng một chân của mình để đổi lại, anh có biết không?”
Trần Sa Sa nói, năm đó cô chấp nhận tiền viện phí và thuốc men của Đường Thần như lẽ đương nhiên, không phải vì cô đồng ý đi gặp cha mẹ với anh, đồng ý tạo scandal tình cảm với anh. Mà là bởi vì, cô không nghĩ tuổi còn trẻ như vậy mà phải tàn phế, cả đời ngồi xe lăm bị người ta gọi là người tàn tật. Cô muốn đứng lên, muốn kiếm tiền, muốn báo đáp lại công ơn dưỡng dục của cha mẹ nuôi. Vì một chấp niệm như vậy chống đỡ cho cô đứng lên, mặt dày tiếp tục nhận lấy tiền thuốc men của Đường Thần, nhưng tất cả đều đã quá muộn, đến cả lần gặp mặt cha mẹ nuôi lần cuối cùng mà Trần Sa Sa cô còn không có được cơ hội đó!
Nghe thấy cô nói như vậy, Đường Thần mới dừng việc mân mê điếu thuốc của mình, anh đưa mắt nhìn qua Trần Sa Sa: “Cô vừa mới nó cái gì? Cha mẹ nuôi của cô……”
Trần Sa Sa bình tĩnh gật đầu: “Phải, cha mẹ nuôi của tôi. Nhưng mà, bây giờ cũng rất tốt, bọn họ không còn nữa, tôi cũng không còn gì để vướng bận. Bây giờ không phải tôi đang gấp rút trả tiền cho anh sao, xong chuyện rồi thì tôi cũng một thân sạch nợ, cả người nhẹ nhõm, thật tốt!”
Đường Thần coi như cũng hiểu được phần nào, Trần Sa Sa là cô nhi, nhưng anh cũng coi như là quen biết cô đã lâu rồi, sao anh lại không biết được chuyện cô là cô nhi chứ?
Sao từ trước đến nay cô không nói cho anh biết chuyện này vậy?
Chỉ là, Đường Thần có kinh ngạc cũng chỉ ở trong bụng, bên ngoài, anh vẫn trông rất bình tĩnh, trong ánh mắt hoàn toàn không có chút gợn sóng nào khi biết tin tức này. Anh cứ bình tĩnh nhìn cô một hồi lâu, sau đó anh lên tiếng: “Nếu cô đã nói như vậy thì cứ làm như vậy đi.”
Trần Sa Sa đưa đôi mắt to tròn nhìn về phía Đường Thần: “Anh nói đi.”
Đường lại hít một hơi: “Đổi chỗ khác nói chuyện, tôi muốn hút một điếu.”
Trần Sa Sa nhíu mày lại: “Tôi thấy anh bây giờ còn nghiện t.h.u.ố.c lá hơn lúc trước nữa đó, mới nãy ăn cơm, anh đã hút hết mười mấy điếu luôn rồi! Thế nào, mới có một chút là đã lên cơn nghiện rồi sao?”
Đường Thần đứng lên, anh gọi phục vụ đến tính tiền, anh đưa cho người phục vụ đó một cái thẻ, sau đó quay sang liếc cô một cái: “Chỉ có tám điếu thôi, đâu ra mà mười mấy điếu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-4592-ca-nguoi-sach-no.html.]
Trần Sa Sa cảm thấy buồn cười: “Cũng chỉ nhiều hơn có hai điếu chứ mấy!”
Chỗ của Trần Sa Sa ở là phòng cho khách ở khách sạn Hoàng Gia số một, Đường Thần muốn đi chỗ nào để hút thuốc chứ. Tính tiền xong, Trần Sa Sa liền đi theo Đường Thần ra khỏi quán cà phê.
Vừa ra khỏi cửa lớn của khách sạn, Đường Thần lập tức lấy bật lửa ra, “Tách~” một tiếng, một ngọn lửa màu lam hiện ra trước mắt anh, anh nhanh chóng châm một điếu thuốc, ánh lửa đỏ phản chiếu lại góc mặt của người đàn ông.
Trần Sa Sa cứ như vậy đứng yên lặng chờ Đường Thần hút vài hơi, nhả xong mấy làn khói, người đàn ông mới chậm rãi mở miệng: “Cô cứ tập trung vào việc thiết kế mấy bộ quần áo đi, nếu như chuyện hợp tác lần này ổn thỏa, công ty ở cả ba phía đều kiếm được lợi nhuận, cô cũng coi như là kiếm lại cho tôi được một ít tiền.”
“Như vậy sao mà được chứ?” Trần Sa Sa trừng lớn hai mắt mà nói.
Đột nhiên, một âm thanh mở cửa xe vang lên, tiếp sau đó là vài âm thanh trầm thấp vang lên: “Đường thiếu.”, “Tổng giám đốc Đường?”
Nghe thấy tiếng gọi, Trần Sa Sa và Đường Thần đều quay đầu lại, hai người nhìn về phía mấy người đứng bên dưới bậc thang trước cửa khách sạn.
Đường Thần hơi nhíu mày lại, anh gật nhẹ đầu: “Đái Duy, trợ lý Diệp.”
Bên cạnh Đái Duy và Diệp Hân Đồng còn có cả Lâm Thiến nữa, kịch bản m.á.u chó kiểu gì vậy?
Mê Truyện Dịch
Không phải anh đã nói Mạc Thành sắp xếp người đưa Lấm Thiến trở về rồi sao? Sao tự nhiên bọn họ lại có mặt ở đây hết cả vậy?