Đường Thần nhướng mi, khóe môi cong lên, tựa như anh đang nở nụ cười, đây có lẽ là lần đầu tiên Trần Sa Sa thấy được biểu cảm này của Đường Thần!
Trần Sa Sa cứ như vậy ngây ngốc nhìn người đàn ông trước mặt mình!
Cô thật không ngờ nụ cười của anh lại có lực sát thương lớn đến như vậy đó! Cũng khó trách Thang Mễ lại vì người đàn ông này là lầm đường lạc lối, quả đúng thật là yêu nghiệt! Tuy rằng cô đã biết trước anh trông rất đẹp trai, nhưng chưa bao giờ cô từng thấy một tên yêu nghiệt nào đẹp đến mức này đâu!
Đường Thần gõ nhẹ ngón tay lên bàn: “Hóa ra là cô muốn đến tìm tôi tính sổ?”
Mê Truyện Dịch
Lúc này, Trần Sa Sa mới hoàn hồn trở lại, đôi mắt to tròn vẫn nhìn thẳng vào anh, mãi một lúc sau, cô mới gật đầu một cái: “Đúng vậy, tôi dự định là chờ đến lúc nghỉ đông mới đến Hải Thành, nhưng vừa hay lần này có được một chuyến công tác, thế là tôi nhân có hội đến đây luôn.” Trần Sa Sa nói xong thì nhìn thẳng vào đôi mắt lười biếng của Đường Thần, cô tiếp tục nói: “Thật ra, tôi hẳn nên nghiêm túc nói cảm ơn anh về chuyện lúc trước, chỉ là lúc đó tôi thật sự không còn đủ tiền để trả lại cho anh, cũng không biết sau này sẽ ra sao, cho nên là…...Cứ xem như là tôi trốn nợ đi! Hì hì~”
Đường Thần gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, hàng mày lại hơi nhướng lên: “Nói như vậy, mấy năm nay, cô ở chỗ Giang Thiếu Khanh kiếm được không ít nhỉ?”
Trần Sa Sa mím môi: “Tổng giám đốc Đường cũng thật biết nói đùa quá đi, tôi cũng chỉ là người làm công thôi, kiếm được bao nhiêu đâu chứ! Lẽ nào tôi có thể kiếm được nhiều hơn anh nữa hay sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-4591-ca-nguoi-sach-no.html.]
Đường Thần không trả lời lại, một tay anh vẫn đang mân mê điếu thuốc, ngẫu nhiên để lên chóp mũi nghe cô nói chuyện, quan trọng là điểm hẹn của bọn họ là một quán cà phê không được hút thuốc, thế là tên nghiện thuốc như Đường Thần chỉ có thể ngửi cầm hơi thôi.
Thấy Đường Thần không tập trung nói chuyện với mình mà chỉ lo thưởng thức điếu thuốc trong tay, Trần Sa Sa hơi nhíu mày, cô tiếp tục nói: “Tổng giám đốc Đường, tôi thấy cũng không còn sớm nữa, lần này đến đây, tôi cũng không có quá nhiều thời gian riêng. Vậy nên, Tổng giám đốc Đường cứ nói một tiếng, tôi nên trả lại cho anh bao nhiêu? Chuyện này cũng phải nên kết thúc rồi.”
Đường Thần đưa điếu thuốc lên mũi hít một hơi: “Về cụ thể, phần lớn mọi thứ đều qua tay Mạc Thành, tôi cũng không biết rõ. Nhưng nếu như cô cứ nhất quyết một hai muốn trả tiền lại cho bằng được, tôi cảm thấy như cô đang tự mãn quá rồi. Cô cứ nghĩ kỹ lại đi, nếu như lúc đó không xuất hiện nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy, có lẽ hai chúng ta bây giờ cũng đã thật sự kết hôn rồi.”
“Hả~”
Lời của Đường Thần vừa thốt ra làm Trần Sa Sa không khỏi xấu hổ. Cô nhíu mày lại mà nói: “Tổng giám đốc Đường, thật ra chuyện đó, tôi cảm thấy anh không nên nhắc đến nữa.” Nói xong, Trần Sa Sa thu lại biểu cảm xấu hổ kia, cô nhìn thẳng vào Đường Thần: “Tuy rằng những chuyện đó đều là ngoài ý muốn, cho dù là đối với anh, hay với Noãn Noãn, hoặc là Thang Mễ, hoặc là tôi, cả bốn người chúng ta đã phải trả một cái giá rất đắt rồi, mà người thiệt thòi nhiều nhất trong chuyện này, chính là tôi và Thang Mễ.”
Trần Sa Sa nói đến đây, hai mắt cô chậm rãi hạ xuống, cô nghĩ về vụ tai nạn hai năm trước, đến bây giờ cô vẫn cảm thấy không rét mà run!
Trần Sa Sa thở dài một tiếng, cô nhấp một ngụm cà phê rồi nói tiếp: “Cho dù Thang Mễ là vô tội hay là do gieo gió gặt bão, tôi cũng không đồng tình với cô ta, thật ra, cô ta cũng đáng bị như vậy! Nhưng mà tôi, tôi thấy tôi mới là người vô tội, nằm không cũng trúng đạn, xém chút xíu nữa cũng đã bỏ mạng luôn rồi. Mặc dù cái mạng của tôi không đáng là bao nhưng đó cũng là một mạng sống rồi! Bây giờ tôi ngẫm lại, vụ tai nạn xe lần đó, cái anh gọi là ngoài ý muốn thật ra đã cứu sống tôi.” Trần Sa Sa hướng đôi mắt to tròn nhìn thẳng vào Đường Thần: “Ít ra, tôi không có ra mắt người nhà anh, không có đi đăng ký kết hôn với anh, thật đó!”