Từ đầu đến cuối, Đường Thần, sếp cũ của Trần Sa Sa không nói một lời, một mình ngồi đó vừa lướt điện thoại vừa hút thuốc.
Bầu không khí và khung cảnh như vậy, theo lý mà nói vô cùng ngượng ngùng, đặc biệt là Trần Sa Sa, dù sao đã nói rằng từng làm việc trong công ty của Đường Thần, nhưng người chủ cũ này thực sự lạnh lùng một cách đáng ngạc nhiên, khiến một cô gái sao có thể không cảm thấy ngượng ngùng được chứ!
Nhưng Trần Sa Sa cũng không cảm thấy bản thân xấu hổ, có lẽ trong lòng cũng khá xấu hổ, nhưng sau khi trải qua quá nhiều biến cố, con người cuối cùng cũng phải trưởng thành thôi, ngoài ra, hơn nữa cô còn nợ Đường Thần rất nhiều tiền!
Lúc đó nghe Lôi Nặc Tây nói ông chủ Giang Thiếu Khanh của bọn họ có ý định hợp tác cùng phục sức "Tường vi trắng" ở Hải Thành, trước mắt bước đầu tiên là để Lôi Nặc Tây đưa Trần Sa Sa đến Hải Thành làm một khảo sát sơ bộ về "Tường vi trắng", Trần Sa Sa nghe xong lập tức đồng ý mà không hề do dự.
Cô ấy đang nghĩ đến việc dành thời gian nghỉ phép để đến Hải Thành một chuyến, cũng nên ngồi nói chuyện với Đường Thần về vụ tai nạn xe hơi và chi phí nằm viện, ngoài ra, cô ấy nhớ An Noãn Noãn và hai cậu con trai dễ thương của cô.
Trình Thiên Vũ đề nghị bắt đầu bữa ăn, Đường Thần bấm một dãy số và nói: "Tài liệu đã đọc xong rồi, những chỗ cần chú thích đã được đánh dấu, gửi vào hộp thư của anh rồi, gửi lại cho tôi trước mười hai giờ sáng." Vừa dứt lời, liền thu lại điện thoại, thuận tiện nhìn nghiêng về phía Lôi Nặc Tây bên cạnh, khẽ gật đầu: "Thật ngại quá, một tài liệu khẩn cấp cần được xử lý lập tức."
Mê Truyện Dịch
Mặc dù Lôi Nặc Tây chưa từng giao tiếp qua với thiếu gia trẻ tuổi giàu có nhất Hải Thành trong truyền thuyết, nhưng đã từng nghe nói qua về người này, cộng thêm những tin tức đàm tiếu và những bài đăng gần đây về Thịnh Đường, làm sao anh ta có thể không biết!
"Không sao đâu. Đường tổng bận rộn, tôi có thể hiểu." Lôi Nặc Tây cười nhẹ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-4572-co-gai-co-tac-phong-rat-ranh-mach.html.]
Trần Sa Sa nghe vậy cũng nhíu mày liếc nhìn Đường Thần, hóa ra anh ta đang bận chỉnh lý tài liệu! Thế mà cứ tưởng anh ta đang chơi điện thoại!
Một bàn cao lương mỹ vị, bốn người, chỉ có Trần Sa Sa là con gái, vậy nên, cô ấy cũng không khó xử, hào phóng gật đầu cười với người phục vụ, nói: "Mở chai rượu rồi đưa cho tôi là được, cám ơn! Có chuyện tôi sẽ gọi mọi người."
Một chai rượu đỏ đưa đến tay Trần Sa Sa, trước tiên cô rót một ly cho Trình Thiên Vũ, đi vòng quanh Lôi Nặc Tây, đi đến bên cạnh Đường Thần, vừa rót cho Đường Thần vừa nói: “ Đường tổng, tối nay ngài nên uống nhiều thêm mấy ly nha!"
Đường Thần nhàn nhạt liếc nhìn Trần Sa Sa, cau mày không để nhận ra, trong trí nhớ của anh ta, cô gái này vẫn luôn có dáng vẻ bảo sao nghe vậy! Đặc biệt là ở trước mặt anh ta, bất luận là nhiều năm về trước ở trường học hay là sau khi làm ở công ty quảng cáo “Mạt Uy”, cô ấy đều không đủ tự tin!
Sự thiếu tự tin của Trần Sa Sa khác với người cũng có đôi mắt to tròn Lâm Thiến, kiểu nơm nớp lo sợ của Lâm Thiến trước mặt Đường Thần, là vì cô ấy lo lắng ở trước mặt Đường tam thiếu sẽ làm sai điều gì đó mất mặt. Nhưng Trần Sa Sa thì không, cô ấy chưa bao giờ muốn nghĩ sẽ lấy lòng Đường Thần, cũng không lo lắng ở trước mặt Đường Thần làm ra chuyện gì mất mặt, sự không tự tin của cô ấy là xuất phát từ tận đáy lòng, ở trước mặt bất kì ai cũng đều có một sự tự ti, đặc biệt là ánh mắt u sầu đó!
Trần Sa Sa rót rượu cho Đường Thần, sau đó quay lại rót rượu cho Lôi Nặc Tây, cách đối nhân xử thế của cô ấy rất thông minh, về điểm này, Lôi Nặc Tây là người gắn bó lâu dài với cô vô cùng hài lòng, Đường Thần đồng thời cầm ly rượu lên lắc nhẹ, hơi nhướng mắt lên, ánh mắt vừa vặn chạm phải Trình Thiên Vũ người vẫn luôn nhìn Trần Sa Sa, khoảnh khắc đó, hai người nhìn nhau trong vài giây, đồng thời thu hồi tầm mắt, rơi xuống ly rượu đỏ trong tay!
Ánh mắt của Trình Thiên Vũ là tán thưởng, sự tán thưởng của một người đàn ông đối với một người phụ nữ! Điều này, không chỉ Đường Thần cảm nhận được, mà ngay cả Lôi Nặc Tây người cười như không cười cũng cảm nhận được!