Trong sân số một của viện Ngô Đồng, Cố Bắc Thần và Mạc Thành Phi cũng với cảnh vệ luôn đi theo bên người tiến vào, một người thì bế một đứa trẻ, một người thì hai tay dắt theo hai cậu nhóc là Đại Bảo và Nhị Bảo.
Người phụ nữ ngồi chống cằm đang ngẩn người, còn Văn Tinh Tinh bên kia thì chăm chú thưởng thức đồ ăn.
Hôm nay, vốn để an ủi Đường Thần, Văn Tinh Tinh và An Noãn Noãn đặc biệt cùng nhau thảo luận xem trưa nay nên ăn gì. Cuối cùng, dưới sự tư vấn của Cố Bắc Thần và Mạc Thành Phi, bọn họ quyết định để An Noãn Noãn và Văn Tinh Tinh cùng nhau làm một bữa cơm, như vậy vừa bình dân, thoải mái, cùng vừa chân thành, có đúng không!
Mê Truyện Dịch
Lúc đang bàn bạc với nhau, Cố Bắc thần còn kiến nghị với An Noãn Noãn, là tìm một cô gái xinh xắn bưng thức ăn lên, cũng coi như là giới thiệu bạn gái cho Đường Thần luôn. Nhưng rất may mắn là ý định đó đã bị An Noãn Noãn và Văn Tinh Tinh kịp thời dập tắt, nếu không thì, haiz, không biết chui xuống lỗ nào cho vừa!
Nhìn thấy dáng vẻ chán chường của An Noãn Noãn ở phía xa, Cố Bắc Thần nhanh chóng giao đứa nhỏ trong tay cho cảnh vệ đứng bên cạnh, anh bước nhanh đến chỗ cô, ngồi xuống bên cạnh An Noãn Noãn, nâng cằm cô lên, để cho cô nhìn thẳng vào mắt anh: “Sao vậy? Tam thiếu nhà họ Đường không tới sao?”
An Noãn Noãn bĩu môi với anh: “Có đến, nhưng lại đi rồi. Tiêu rồi, em đã hoàn toàn đắc tội với Tổng giám đốc Đường rồi.” An Noãn Noãn vừa nói vừa trừng mắt với Cố Bắc Thần: “Tất cả đều tại anh.”
Cố Bắc Thần niết nhẹ lên đôi môi căng mọng của cô: “Sao lại trách anh được? Em cứ thử ra ngoài tìm coi có được ông xã nào tốt như anh không, chăm con cho bà xã, còn mời bạn thân khác giới của bà xã ăn cơm nữa?”
Lửa giận của An Noãn Noãn lại càng bùng lớn hơn nữa, gõ lên cái tay của Cố Bắc Thần: “Anh bớt bớt đi, anh cho rằng em là kẻ ngốc sao!” Nói xong, An Noãn Noãn nhìn về phía mấy đứa nhỏ và những người khác, cô nhỏ giọng lại, chỉ chỉ vào n.g.ự.c anh: “Cố Bắc Thần, cho dù em có là kẻ ngốc đi chăng nữa, nhưng Đường Thần người ta không phải! Anh phải hiểu được là tâm trạng của Đường Thần bây giờ không được tốt lắm, anh ấy lại không có bạn thân nào cả, thân theo kiểu có thể tùy ý nói hết những lời trong lòng ấy, mà anh còn ở đây châm chọc người ta, dắt theo một lớn một nhỏ lẽo đẽo làm cái đuôi của em, anh nghĩ coi người ta không khó chịu sao được!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-4481-mot-cai-vo-rong.html.]
“Thôi thôi thôi~ Anh còn tưởng có chuyện gì lớn lắm, anh ta khó chịu hay không thì mặc kệ anh ta! Không có bạn thân là vấn đề của anh ta, một người đàn ông mà không có được một người anh em để cùng chia sẻ, đó là do EQ của anh ta có vấn đề, còn không có bạn gái, cái này chứng minh được điều gì?” Cố Bắc Thần nhướng mày khinh thường với An Noãn Noãn: “Không phải là sinh lý có vấn đề, thì là tâm lý có vấn đề, tất cả tóm gọn thành ba chữ, KHÔNG – KHỎE – MẠNH! Anh ta nên biến đi càng xa càng tốt! Đi, anh đi ăn thêm chén mì thủ công, đi thôi, đi nấu mì, ăn cơm!”
Biểu tình này, có vẻ như Cố Bắc Thần không muốn Đường Thần được yên ổn nhỉ?
Cuối cùng, An Noãn Noãn cũng hiểu được “dụng tâm” của Cố Bắc Thần rồi.
“Cố Bắc Thần, anh chính là kiểu người điển hình cho việc qua cầu rút ván, vừa nham hiểm lại vừa không biết xấu hổ! Hừ~” An Noãn Noãn nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Lửa giận của An Noãn Noãn dường như sôi trào lên không nhỏ, nhưng Cố Bắc Thần bên này lại rất vui vẻ, bàn tay to lớn nhéo nhẹ cái eo nhỏ nhắn của An Noãn Noãn, anh nở một cười tà ác: “Được rồi, có không biết xấu hổ thì cũng giỏi hơn người đàn ông nào đó, đã không có bạn gái thì thôi đi, đến cả bạn trai cũng không có luôn, cũng khó trách người ta suy diễn lung tung. Chúng ta mau đi ăn cơm đi, mấy đứa nhỏ chơi lâu như vậy chắc cũng đói lắm rồi!”
Cùng lúc đó, tại một nơi nằm ở ngoại ô phía Bắc, cách khu nghỉ dưỡng Bích Thủy Dao hơn mười dặm đường, có một trấn cổ gọi là Bích Thủy, chỗ đó có một quán bar nằm trên mặt phố.
“Hắt xì~” Đường Thần hắt hơi một cái thật lớn, anh ta xoa mũi, nhíu mày lại, có lẽ là do anh ta vừa mới đi vào một trấn nhỏ gần vùng sông núi, chưa quen được với thời tiết ở đây!
Trình Thiên Vũ nở một nụ cười trêu ghẹo: “Nhất định là có người đang nhớ tam thiếu đó!”