Mấy năm nay, anh ta vì một người phụ nữ đã biết chắc chăn là không thể thuộc về mình mà từ bỏ rất nhiều thứ xung quanh, có đôi khi, Đường Thần cảm thấy bản thân mình phải sống trong uất ức, bó buộc, nhưng chỉ có trời mới biết được, anh ta rất thường xuyên đi làm những chuyện mà bản thân mình không thể từ chối được, sau đó mới nghĩ đến hậu quả về sau.
Hôm nay, anh ta nhất định phải uống say một bữa. Sau khi tỉnh rượu rồi, anh ta nhất định sẽ trở lại làm một Đường Thần thật sự như trước kia!
Trình Thiên Vũ cảm thấy rất buồn cười: “Sao lại không được! Nhưng mà, tôi nói anh nghe, chỗ tôi không có người đẹp đâu! Hay là, tôi kêu người đi tìm cho anh mấy cô trong nội thành về đây cho anh, có được không? Tam thiếu có bất cứ yêu cầu gì về ngoại hình cứ việc nói, tôi đây nhất định sẽ tận tâm phục vụ, thế nào?”
Hai người ngồi lên du thuyền, Đường Thần liền đi đến đứng ở chỗ đón gió, từng cơn gió thổi nhẹ qua làm cho mái tóc của anh ta bay loạn.
Trình Thiên Vũ nhíu mày lại: “Tôi thấy tam thiếu đây nghiện t.h.u.ố.c lá nặng rồi đó nha! Anh rốt cuộc đã phải nhẫn bao lâu vậy, mới đây mà đã nhịn không nỗi rồi…….”
Đường Thần nhướng mày: “Trình Thiên Vũ, anh mở quán bar lớn như vậy ngoài mặt phố nhưng lại nói không có người đẹp nào cả. Anh nghĩ người ta tin anh chắc!”
Trình Thiên Vũ bước lên điều khiển du thuyền chạy đi, lớn tiếng nói: “Tam thiếu, tôi nói cho anh biết, thật sự là không có mà. Cái này không phải là do thân phận của tôi có chút đặc thù sao! Theo lý mà nói, tôi mua mảnh đất lớn như vậy là để làm thành một khu nghỉ dưỡng và sơn trang thật lớn, nhưng ông cụ nhà tôi lại không đồng ý, đặc biệt là về phần trại nuôi ngựa và quán bar kia, ông già sống c.h.ế.t không cho tôi mở!”
Đường Thần hút thuốc xong thì thuận tay vứt điếu thuốc vào trong nước, thật ra là để dập tắt điếu thuốc, nhưng lại bị Trình Thiên Vũ ghét bỏ mà quát: “Tam thiếu, anh không gây thêm phiền phức cho tôi thì anh ăn cơm không ngon hay sao? Sao lại tùy tiện vứt tàn thuốc xuống nước vậy?”
Đường Thần nhướng mày: “Vậy anh nói tôi nên vứt ở đâu, vứt lên du thuyền của anh à?”
Trình Thiên Vũ nhìn thấy anh ta (Đường Thần) như vậy thì biết liền hôm nay anh ta khó có thể nói chuyện bình thường với Đường Thần được rồi, nên chỉ đành lắc đầu: “Được rồi, không chấp anh nữa. Nói đi, anh còn chưa nói cho tôi biết anh muốn kiểu con gái nào đó! Nhanh lên để tôi kêu người đi tìm cho anh!”
“Sau đó thì sao?” Đường Thần đưa mắt về phía xa, cất giọng nhàn nhạt.
“Sau đó?” Trình Thiên Vũ nghe được mấy chữ như vậy thì bị kinh ngạc đến kêu lên một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-4472-hoan-phi-yen-gay.html.]
Đường Thần chậm rãi xoay người lại, anh ta liếc nhìn Trình Thiên Vũ: “Trong bụng đại thiếu gia nhà họ Trình anh nghĩ cái gì vậy, anh nghĩ tôi còn không biết rõ hay sao. Mỹ nhân kế, không dùng được với tôi đâu?”
“Ha~ Cái gì mỹ nhân kế ở đây, Trình Thiên Vũ tôi đối phó với anh, nếu như muốn bày kế thì cần phải chờ đến hôm nay sao?”
Mê Truyện Dịch
Đường Thần nhíu mày lại: “Vậy sao?”
Trình Thiên Vũ gật đầu: “Đương nhiên!” Vừa nói, hai người vừa cùng nhau lên bờ.
Hai người cùng nhau đi đến chỗ một chiếc xe đã được chuẩn bị sẵn, Trình Thiên Vũ nói: “Tôi chỉ muốn anh buông bỏ một số chuyện mà thôi, người đàn ông như anh, cái tuổi nên ăn chơi thì lại không ăn chơi, ép chính mình sống khổ sở như vậy để làm gì, hả? Anh mang cái danh tình thánh đó thì được cái gì chứ? Bã xã của người ta có thể giúp cậu sinh con hay làm ấm giường cho anh được hay sao? Hay là có thể thỏa mãn nhu cầu của anh?”
“Cút đi.” Đường Thần nghe vậy ngay lập tức trở mặt với Trình Thiên Vũ.
“Cút cái gì mà cút? Nói đi, muốn kiểu nào?” Trình Thiên Vũ hôm nay đã hạ quyết tâm phải kiếm một người phụ nữ cho Đường Thần, không kiếm được là không xong đâu!
Đường Thần nhíu mày lại: “Sao cũng được, anh thấy ổn là được.”
“Được, đây là do chính anh tự nói đó nha! Tôi đây đi tìm cho anh mấy chàng trai trẻ.” Trình Thiên Vũ cũng bị chính câu nói của mình chọc cười rồi.
Đường Thần lập tức nghiến răng: “Hừ, trai trẻ sao? Tôi thấy anh khỏi mất công tìm, tôi thấy anh cũng được đó!”
“Đừng đừng đừng, tôi đây là trai thẳng chính gốc đó! Thôi đi, không nói nhảm với anh nữa, tôi còn phải đi kêu người sắp xếp phòng cái đã! Còn về người đẹp, hoàn phì yến gầy (đầy đặn hay mảnh mai) gì đều sẽ tìm hết, để cho tam thiếu đây tự mình lựa chọn!”