"Phụt~ Ha ha ha ... "An Noãn Noãn không nhịn được mà cười ầm lên, nói ai phản bội cô ấy còn nghe được chứ Mạc Thành Phi á? Cho anh ta cả vạn lá gan thì anh ta cũng không dám! Chưa nói đến việc anh ta ở địa phương là đại thiếu gia, cũng chưa kể đến trong quân đội anh ta cũng coi như là có quyền cao chức trọng nhưng An Noãn Noãn thực sự không tin rằng Mạc Thành Phi có thể ngoại tình.
Bên này Mạc Thành Phi cũng bị Văn Tinh Tinh làm cho tức quá mà cũng phì cười, xoa mũi rồi ôm con trai, xoay người đi về hướng sân bên cạnh: “Văn Tinh Tinh, em vừa hủy đi thanh danh của anh đấy nhá!”
Nhìn thấy Mạc Thành Phi ôm con rồi quay đầu rời đi, An Noãn Noãn thì còn đang ôm bụng mà cười ầm lên, Văn Tinh Tinh thấy mình diễn đủ rồi liền đẩy An Noãn Noãn ra, hướng về bóng lưng Mạc Thành Phi mà hét to: “Mạc Thành Phi, anh đứng lại cho em.”
Bên này Mạc Thành Phi cũng không nhịn được cười mà dừng lại, anh không dám quay đầu nhìn cái người đang tự tìm đường c.h.ế.t kia. Anh sợ, nếu anh quay đầu lại thì anh sẽ cười ầm lên mất, rồi khéo đến tối người ta lại không cho anh lên giường ngủ cùng, anh không ngốc vậy đâu!
Văn Tinh Tinh tiến đến gần, không thèm để ý Mạc Thành Phi mà vuốt ve mặt con trai, nhìn đứa bé rồi nói: “Con em mà mất một sợi tóc thì đừng trách em đấy.”
Mạc Thành Phi buồn cười, gật đầu: “Nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Văn Tinh Tinh trừng mắt lườm Mạc Thành Phi, "Hừ ~" một tiếng rồi mới thả Mạc Thành Phi và con mình đi.
Bên này An Noãn Noãn vẫn còn cười ha hả, thì đột nhiên ngoài cửa có tiếng vang lên : “Có chuyện gì khiến hai người đẹp vui vẻ thế?”
An Noãn Noãn ngẩng đầu nhìn, thì ra là Đường Thần.
Hôm nay, Đường Thần không mặc bộ âu phục giày da như mọi khi, cũng không còn trưng cái mặt như thể có ai thiếu nợ mình nữa mà chỉ mặc một bộ đồ đơn giản thường ngày. Khi nói chuyện, anh ta tháo kính râm ra, rất bình thản mà đứng đó.
An Noãn Noãn bớt cười lại: “Sao chỉ có một mình anh vậy?”
“Chẳng lẽ cô bảo tôi phải mang thêm người khác nữa sao?” Đường Thần nửa thật nửa đùa hỏi.
An Noãn Noãn xua tay nói: “Không phải, ý tôi là, không phải anh Đường ra ngoài luôn phải mang theo vệ sĩ bên cạnh à!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-4442-nguoi-dan-ong-khac-thuong.html.]
Đường Thần uể oải nhìn xung quanh: “Bây giờ thì không mang, lúc rảnh rỗi mang vệ sĩ theo làm gì? Nghe nói không phải là mọi người mang con cái đến à? Người đâu hết rồi?"
"Ở bên cạnh đó, được rồi, hôm nay ở đây không có đầu bếp và nhân viên phục vụ đâu, chỉ có trà bánh thôi, anh tìm chỗ nào đó ngồi xuống đi! "Nói xong An Noãn Noãn chỉ vào một gian nhà lớn cách đó không xa: "Anh vào đó ngồi đi."
Đường Thần vừa nghe thấy An Noãn Noãn thật sự mang gia đình và con cái tới thì sắc mặt anh ta liền tối sầm lại, nhưng cũng không thể hiện rõ ra mặt.
Đường Thần vẫn giữ vẻ lười biếng, xem ra cũng không bị đả kịch nặng như trong truyền thuyết, nhàn nhạt nói: "An tổng ngàn năm rồi không gặp lại mời tôi một bữa cơm như thế này thôi sao? Thật là ... rất long trọng và cũng rất bí ẩn."
An Noãn Noãn và Văn Tinh Tinh nhìn nhau. Văn Tinh Tinh biết rõ, do cô ấy luôn ở cạnh An Noãn Noãn nên mới có thể ngăn người khác lắm chuyện, cũng mới có thể ngăn cho Cố Bắc Thần ghen, nhưng cô ấy cũng biết rõ, chuyện này của Đường Thần thật sự sẽ không nói cho cô ấy và An Noãn Noãn đâu!
Ít nhất, cho dù anh ta có muốn nói những thứ tiêu cực ra với An Noãn Noãn, thì anh ta cũng không nói trước mặt Văn Tinh Tinh cô ấy đâu!
Vì vậy, Văn Tinh Tinh đã sớm thông suốt tình hình trước mắt nên nói: “Tôi đi nấu cơm trước ha, hai người cứ nói chuyện tiếp đi.”
Mê Truyện Dịch
Nhìn thấy Văn Tinh Tinh đã vào phòng bếp, Đường Thần liền lười biếng mà dựa vào ghế đẩu sau lưng, nhìn thẳng vào mắt của An Noãn Noãn: "Còn không phải lo hạng mục của công ty các cô và công ty tôi đổ sông đổ biển à, phải không?"
"Uh ..." Tay An Noãn Noãn đang pha trà liền dừng lại, cô còn đang do dự không biết mở lời như nào! Cái con người này mới mở miệng mà đã nói như vậy, đúng là không giống người bình thường mà.
An Noãn Noãn điều hòa lại cảm xúc, đưa một tách trà cho Đường Thần: "Tôi cũng lo rằng tiền của chúng ta sẽ đổ xuống sông xuống biển, dù sao thì chúng ta cũng đang hợp tác mà! Đương nhiên là tôi cũng phải lo cho anh rồi~"
Đường Thần nhướng mày, đặt điện thoại xuống: “Thật sao?”
“Đương nhiên, nếu anh không tin thì tí nữa ăn cơm anh hỏi Cố Bắc Thần và Mạc Thành Phi đi.”
Đường Thần nhấp một ngụm trà, đưa tay lên để nhìn đồng hồ: “Không cần đâu, nay tôi không ăn. Hãy nói về việc chính đi! Xong chuyện tôi vẫn còn việc phải làm.”