Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
An Noãn Noãn mặc một bồ đồ ngủ bảo thủ đáng yêu. Cố Bắc Thần căn bản không thể nào ra tay được. Cho nên anh nhìn cô, tự nhiên lấy đi cái khăn cô cầm trong tay: “Tắm lâu như vậy mà vẫn chưa sấy khô tóc.”
Cố Bắc Thần dứt lời liền dùng ánh mắt chỉ vào cái ghế ở bàn trang điểm: “Ngồi vào cái ghế bên đó, tôi lau khô tóc cho em.”
An Noãn Noãn nhân cơ hội này mà mau chóng thoát ra khỏi vòng tay của Cố Bắc Thần, nói lắp bắp: “Hay là để tôi đi. Anh bị thương.”
Cố Bắc Thần nhíu mày: “Sấy tóc cần dùng chân sao?”
An Noãn Noãn nghẹn họng: “•...•”
Tay anh rất to cho nên lúc nắm tóc cô rất tùy ý. Sấy tóc cũng rất nhanh. Nhưng sau đó, ngón tay của người nào đó như cố ý như không cố ý đụng qua chạm lại vào sau gáy cô. Lớp chai mỏng đụng qua khiến sau gáy của An Noãn Noãn truyền đến một trận tê dại. Cảm giác đó giống như bị điện giật làm cho toàn thân cô rùng mình.
Lúc An Noãn Noãn cắn răng tiếp nhận sự chăm sóc tóc “tận tâm” của anh, khoé môi của người nào đó cong lên. Lúc này anh mới ấn vào công tắc tắt máy sấy đi. Giọng nói anh vừa trầm ấm vừa khàn khàn rơi xuống. Con mắt vừa đen vừa sâu thẳm nhìn người trong gương: “Được rồi.”
Phù. An Noãn Noãn không lên tiếng, thở phào một tiếng trong lòng. Mặc dù cô không phát ra tiếng nhưng anh vẫn thấy rõ ràng.
Người nào đó hơi cau mày rồi nhìn người trong gương thản nhiên nói: “Dọn dẹp lại đi rồi đi ngủ.”
Anh nói bình thản nhẹ nhàng nhưng trong lòng An Noãn Noãn lại có suy nghĩ khác. Làm sao để có thể khiến cho anh cảm thấy cô không quái dị? Mà còn có thể nhận được sự đồng ý của anh. Hai người chia giường mà ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-442-khong-the-nao-ra-tay-a.html.]
Mặc dù phòng ngủ có một chiếc giường nhưng ở phòng khách còn có một cái ghế sô pha to như vậy.
Vốn dĩ hai ngày trước, lúc An Noãn Noãn và mấy người cảnh vệ của Cố Bắc Thần đi mua đồ, cô muốn mua hai chiếc giường. Nhưng cô lo lắng sẽ bị mấy người đó nhìn ra kẽ hở nên không mua vì vậy mà những phòng khác đều trống trơn như cũ.
An Noãn Noãn nhìn mắt cá chân của người nào đó rồi nghiêm túc nói: “Hay là tôi ngủ ở sô pha đi. Tôi sợ bản thân đi ngủ không cẩn thận đạp trúng vết thương của anh.”
Ừm. Cái lý do này không tệ. Một chút kỳ lạ cũng không có.
Cố Bắc Thần lại cười “ha ha” một tiếng rồi đưa tay ra nâng cằm cô lên nhẹ nhàng ma sát. Anh hơi lưu manh gật đầu rồi cũng đoan trang nói: “Không sao. Tôi ngủ rất quy củ, cũng không ngủ sâu đâu. Cho nên em không làm chân tôi bị thương đâu. Còn những nơi khác... em tùy ý gây thương tích cũng được.”
Thấy An Noãn Noãn thất vọng nhìn mình. Ngoại trừ lông mi anh không ngừng run rẩy, lồng n.g.ự.c d.a.o động, nhìn người nào đó mà toàn thân anh có một luồng nhiệt chạy từ dưới lên trên.
Vì không để bản thân khó chịu, Cố Bắc Thần vừa dứt lời liền xoay người đi hắng giọng rồi mới thản nhiên trèo lên giường: “Ngủ ngon nha bà Cố.” Rồi anh từ từ nhắm mắt lại.
Mê Truyện Dịch
Một lúc lâu không thấy động tĩnh, Cố Bắc Thần mở mắt ra. Người phụ nữ nào đó vẫn đang ngây người ngay tại chỗ.
Cố Bắc Thần vỗ tay xuống giường: “An Noãn Noãn, đêm nay em định đứng canh cho tôi đấy à?” Dứt lời, người đó lại lắc cái chân đang bị thương của mình: “Em xem, chồng em bây giờ bị tàn tật một nửa rồi. Muốn làm gì đó với em cũng không có khả năng đúng không?”
An Noãn Noãn cắn môi dưới, nhìn trộm người đó rồi đến một góc giường nhẹ nhàng trèo lên. Nằm xuống một chỗ cách Cố Bắc Thần khoảng cách tám trượng.
Cố Bắc Thần tắt đèn. Anh đỡ tay lên trán, không kiên nhẫn nói: “Tôi không đến nỗi đói bụng ăn quàng. Em ngủ cách xa như vậy, không chịu đắp chăn là muốn kháng nghị gì với tôi?” Dứt lời, cánh tay dài của anh kéo cô ôm vào lòng rồi hung hăng nói: “Đừng động đậy. Tôi thật sự không phải kẻ tiểu nhân.”