Lục Đào không chịu nổi hai vợ chồng nhà người ta ân ái liền đứng đậy vươn vai: “Vậy tôi đi trước. Ngày mai em dâu tới công ty phỏng vấn nha.”
An Noãn Noãn: “Hả? Nhanh như vậy. Trước như thế này đi, Lục tổng, chờ tôi chút,... cái đó...” Cô nhìn qua Cố Bắc Thần, anh nhìn cô cười như không cười nhướn mày. Giống như là, tôi muốn xem xem em ở trước mặt người anh em của tôi gọi tôi là gì.
An Noãn Noãn vội vã nuốt nước miếng xuống: “Đợi vết thương của anh ấy tốt hơn chút rồi em sẽ trả lời anh. Có được không?”
Sau khi hai người lên tầng, Cố Bắc Thần lại chui vào trong phòng sách, An Noãn Noãn thì đi tắm rửa.
Người phụ nữ nào đó ngâm mình trong bồn tắm rất lâu. Bởi vì có một vấn đề vô cùng nghiêm trọng liên quan đến việc đi ngủ của đêm nay.
Mặc dù cô cũng biết bây giờ mắt cá chân của Cố Bắc Thần bị thương rồi, chắc là anh cũng không làm được gì. Cho dù như vậy, cô cảm giác việc hai người ngủ trên một chiếc giường, cùng đắp một cái chăn, chỉ nói chuyện đơn thuần thôi cũng rất kỳ lạ. Nhưng nếu không ngủ cùng giường với anh thì có khi nào là cô đang quá mức kiêu căng.
Người phụ nữ ngâm mình trong bồn tắm một lúc lâu cũng phải ra ngoài mà đúng không?
Mê Truyện Dịch
Dưới ánh sáng màu cam, căn phòng ngủ ấm áp vô cùng. Ở ban công bên ngoài cửa sổ có một bóng dáng cao to đang đứng. Từng tầng khói bay ra rồi lại biến mất. Hình như anh đang nói chuyện điện thoại.
An Noãn Noãn nhíu mày. Người này có chuyện gì vậy? Bác sĩ đã dặn anh không thể hút thuốc mà. Cô liền đứng tại chỗ không ngừng lau tóc, ngắm nhìn bóng dáng đó. Mặc dù hai người chỉ cách nhau một ô cửa sổ nhưng lúc này trong lòng An Noãn Noãn vẫn luôn cảm thấy khoảng cách giữa họ vô cùng xa xôi.
Cố Bắc Thần nói chuyện xong thì lấy cái tai nghe Bluetooth xuống. Đầu mẩu t.h.u.ố.c lá trong tay cũng cháy sắp hết rồi. Anh quét mắt qua cảnh đêm nơi xa. Anh quay người lại thì liền nhìn thấy An Noãn Noãn đứng trong phòng ngủ lau tóc. Đôi mắt trong veo đó nhìn chằm chằm vào đầu mẩu t.h.u.ố.c lá trong tay anh.
Khóe môi Cố Bắc Thần cong lên, giọng nói trầm ấm giải thích: “Không hút. Chỉ đốt rồi cầm trong tay mân mê thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-441-khong-the-nao-ra-tay-a.html.]
An Noãn Noãn vốn dĩ vì ngâm mình trong bồn tắm quá lâu nên khuôn mặt trắng nõn ướt át. Bây giờ sau khi cô bị Cố Bắc Thần nhìn thấu suy nghĩ thì dừng cái khăn cầm trong tay lại. Hai má cô lại càng đỏ hơn. Cô yếu ớt nói: “Không hút là được.”
Cố Bắc Thần đi từng bước về phía An Noãn Noãn. Mà cô bé đó lại ngẩng đầu nhìn anh như vậy rồi quên luôn chuyện lùi về sau. Haiz, động tác hay như thế, cô bé này thế mà lại quên mất. Làm hại người nào đó cũng không biết nên làm gì tiếp theo nữa. Ha ha.
Đôi môi mỏng của ai đó hơi cong lên. Anh nhìn đôi mắt An Noãn Noãn. Trong giọng nói của anh tràn đầy sự ấm áp, mê hoặc: “Tôi có thể hiểu em rất quan tâm tôi không, bà Cố à.”
A!
Lúc này, An Noãn Noãn mới phản ứng lại. Cô đột ngột đi lùi về phía sau. Bởi vì cô cứ giữ mãi một tư thế mà đứng lâu rồi lại bị câu này nói của Cố Bắc Thần dọa sợ nên suýt chút nữa thì cô ngã bổ nhào xuống đất. “Làm gì có chứ?”
“Cẩn thận chút.” Cố Bắc Thần vừa nói vừa kéo An Noãn Noãn vào trong lòng mình.
Dưới ánh đèn ấm áp, hai người họ bốn mắt nhìn nhau. Bởi vì vóc dáng của hai người nên một người rũ mắt, một người ngẩng đầu.
Khoé môi của An Noãn Noãn chỉ cách cái cằm của Cố Bắc Thần một khoảng cách rất nhỏ.
An Noãn Noãn vừa mới tắm xong nên trên người cô có mùi hương hoa hồng của sữa tắm, còn có mùi chanh của dầu gội đầu. Cho dù có hai loại mùi hương dễ chịu đó trên người cô thì cũng không che đậy nổi mùi hương cơ thể đặc biệt vốn có của con gái trên người cô.
Mùi hương này khiến người nào đó cảm thấy như từng quen biết.
Mấy ngày nay, Cố Bắc Thần đều tận lực cảm nhận loại mùi hương cơ thể này. Sẽ không trùng hợp như vậy, ngoại trừ một khả năng. Cô bé này một trăm phần trăm chính là nha đầu điên Andil đó.