Triệu Tử Khanh nắm chắc tay lái, sau đó mới nói: "Có chứ! Chẳng lẽ cậu không biết mỗi khi tâm trạng mình không tốt thì sẽ có tật xấu phải đi du lịch sao? Cậu thật sự không hiểu mình a, làm trâu làm ngựa cho cậu cũng quá đủ rồi!"
Văn Tinh Tinh đỡ trán: "Được rồi, nói chuyện với cậu quả nhiên là tự ngược chính mình, cậu cả ngày cứ tự do đi lại khắp nơi, làm sao mình biết được bộ dạng cậu khi thật sự có tâm trạng không tốt, thật sự không có cách nào so với cậu, sống so với ai cũng đều tự do hơn!"
Đèn xanh sáng lên, Triệu Tử Khanh đạp chân ga, xe phóng thật nhanh: "Còn không phải sao, đã sớm nói với cậu đừng so sánh với mình!"
Văn Tinh Tinh khinh bỉ nhìn Triệu Tử Khanh: "Được rồi, nói chuyện với cậu chính là tự hành hạ mình, cậu đã đi khắp nước rồi, mà mình còn chưa được đi đến mười nơi, cũng đủ rồi. Bây giờ nói chính sự với cậu!"
Triệu Tử Khanh chỉ cần nghe thấy hai chữ 'chính sự' phát ra từ trong miệng của Văn Tinh Tinh hay An Noãn Noãn, là cô ấy đã liền muốn c.h.ế.t rồi!
"Nói chính sự thì có thể! Nhưng mà đừng kêu mình đi làm ở 'Xưởng Văn An', mình gất gấp, thật sự rất gấp. Nói thật là hôm nay giúp hai người xong, ba chúng ta cùng đi ăn một bữa cơm, mình thật sự muốn rời đi, mình muốn làm chuyện mà bản thân muốn làm, hai người làm như vậy là muốn bóp c.h.ế.t giấc mộng của mình đó!"
"Cắt, bây giờ không phải là đang quay phim, viết cái tiểu thuyết m.á.u chó gì vậy, công việc của tụi mình không ảnh hưởng đến chuyện sáng tác của cậu, cậu cũng lại không cần phải đi làm việc đúng giờ, hơn nữa..."
"Được rồi được rồi được rồi." Triệu Tử Khanh nói liên tục ba câu, ngăn Văn Tinh Tinh tiếp tục thuyết giáo: "Căn bản không đơn giản như cậu nghĩ đâu! Bây giờ là thế này, mình nói suy nghĩa thật sự của mình, cậu quay về cùng An Noãn Noãn làm thôi, mình hoàn toàn không có ý định tham dự công ty của các cậu, cũng không đi làm tạm thời hay là chính thức gì cả, lúc trước nói chuyện cổ phần công ty gì đấy, cũng quên đi, hai cậu cũng không dễ dàng gì, tiền thưởng cho mình cũng đã không thiếu một xu, cho nên, hiện giờ các cậu cũng đã ổn định rồi, mình cũng không cần giúp đỡ gì nữa, để ai tới giúp đi, cho nên mình cũng thuận tiện trả lại chuyện cổ phần trên danh nghĩa của mình mà hai người nói, hiện tại, mình thật sự không muốn đi làm, muốn toàn tâm toàn ý làm chuyện riêng của mình, về cổ phần này cứ xem như vui đùa là được rồi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-4342-cho-diep-han-dong-co-hoi.html.]
Trong văn phòng 'Văn An Công Phường', An Noãn Noãn nghe xong chuyện Văn Tinh Tinh nói với Triệu Tử Khanh, liền chậm rãi ngẩng đầu lên: "Nếu như Tử Khanh đã có kế hoạch của cậu ấy rồi, vậy thì cứ để cậu ấy làm đi! Mà nhớ đó, ngày nào không có cảm hứng nữa thì quay lại công ty, tìm linh cảm gì đó. Về chuyện cổ phần của công ty, đã nói cậu có là có, nhưng mà không phải là cho không cậu."
Triệu Tử Khanh buông lỏng tay: "An tổng, mình biết là cậu lại đào hố mình mà."
Cây bút trong tay An Noãn Noãn vẽ ra một đường cong hoàn hảo: "Đúng vậy, mình đào cho cậu một cái hố tròn vô cùng hoàn mỹ, đem cậu đi chôn."
"Hố tròn cái gì chứ? Nói mau, nói cho mình biết mình c.h.ế.t thế nào, để về nhà viết văn, đổi mới."
Mấy năm nay Triệu Tử Khanh vẫn luôn chụp ảnh, thỉnh thoảng lại đăng một vài kinh nghiệm du lịch và văn vẻ gì đó lên các loại tạp chí lớn, mấy năm gần đây cũng bắt đầu viết tiểu thuyết mạng, vừa vào thế giới văn chương hoàn toàn sâu như biển a, từ đó về sau tiết tháo gì đỏ chỉ là gió thoảng mây bay!
Lúc này, trợ lý gõ của phòng An Noãn Noãn nói: "An tổng, người tên Diệp Hân Đồng kia đã đến rồi, nói đã xử lý xong tai nạn xe cộ, tay và đầu gối đã băng bó xong." Trợ lý nói xong liếc mắt nhìn ba sếp lớn: "Có cho cô ấy cơ hội nữa hay không ạ?"
Mê Truyện Dịch
An Noãn Noãn nhìn Văn Tinh Tinh và Triệu Tử Khanh: "Ý hai cậu thế nào? Cho cô ấy một cơ hội sao?"
Văn Tinh Tinh và Triệu Tử Khanh đã từng nghe nói qua tình huống của Diệp Hân Đồng kia, hai người gật đầu đồng ý: "Đương nhiên là cho, mình cảm thấy Diệp Hân Đồng kia trong các phương diện đều không tệ, vậy thì cho cô ta cơ hội đi! Là người tài thì phải tận dụng chứ!"