Văn Tinh Tinh bưng hai ly nước trái cây ra: "Hai người đang nói gì vậy? Lén lén lút lút ~"
“Hỏi cậu ấy đi!” An Noãn Noãn chỉ vào Triệu Tử Khanh.
Triệu Tử Khanh nhíu mày: "Haha ~ Mình, mình đã hứa với An Noãn Noãn, mình sẽ giúp hai người thêm một năm nữa! Nhưng phải thêm tiền cho mình!"
An Noãn Noãn nhướng mày tinh tế giống như Cố Bắc Thần, nhìn Triệu Tử Khanh một cái nhìn cảnh cáo và đắc thắng.
Văn Tinh Tinh đưa cho Triệu Tử Khanh một ly nước trái cây vừa mới vắt, nói: "Triệu Tử Khanh, cậu không thể trưởng thành được sao? Không thể vì đại nghĩa mà nhiệt tình hiến thân cho bạn bè điều gì sao? Chỉ biết tiền tiền tiền, cậu chỉ biết một chữ tiền, cậu còn biết chữ hán nào khác không?"
Triệu Tử Khanh mắng: "Mình nói Văn Tinh Tinh cậu ấy, cậu đứng vậy nói chuyện không đau lưng sao, lão nương là cẩu độc thân, cậu nói mình không yêu tiền, vậy thì cậu nói lão nương lấy gì để sống ung dung tự tại đây? Hừ ~ Người no không biết nỗi khổ của kẻ đói.”
"Mình thèm vào ~ Cậu đừng ghen tị, hận với một người phụ nữ đang mang thai như mình được không? Sẽ làm cho con của mình sợ hãi!" Văn Tinh Tinh dường như thật sự bị Triệu Tử Khanh la đến sợ ôm khư khư bụng cách xa người phụ nữ điên cuồng đó vài mét.
Triệu Tử Khanh này hôm nay thật sự bị An Noãn Noãn ăn đến gắt gao rồi, cũng hồ đồ luôn rồi, quả thực ứng nghiệm câu “tự làm bậy không thể sống a~”.
An Noãn Noãn nhíu mày: "Hai người đủ rồi đó, được rồi, nói chuyện làm ăn đi. Vẫn còn một đống chuyện."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-4322-bi-an-gat-gao.html.]
Ngay khi An Noãn Noãn nói đến chuyện chính, Triệu Tử Khanh không muốn nghe, nhưng ngay sau đó, An Noãn Noãn nghiêm túc nhìn Văn Tinh Tinh: "À mà Tinh Tinh, mình suýt nữa thì quên mất, hôm nay mình đến ký túc xá của Mạc Thành Phi thu dọn đồ đạc cho cậu, không cẩn thận làm hỏng hai cây đèn trên bàn cạnh giường ngủ của cậu rồi."
“Hả?” Văn Tinh Tinh vốn không biết sự tình, kinh ngạc nói: “Đó là quà cưới mà Triệu Tử Khanh tặng cho mình đó!”
An Noãn Noãn suýt nữa bật cười, nhưng chỉ có thể cong lên khóe môi, cắn đầu lưỡi không dám cười thành tiếng!
Triệu Tử Khanh vội vàng xua tay nói, cô ấy tỏ ra rất hào phóng: "Không sao, không sao, không sao, hỏng thì hỏng, hai cây đèn không đáng bao nhiêu tiền, chờ đứa bé của cậu và Mạc Thành Phi sinh ra, mình sẽ mua cho em bé một ít đồ chơi!"
"Mình nói này Triệu Tử Khanh, cậu cả ngày lấy đâu ra nhiều lời kỳ quái như vậy? Thật sự là bị cậu làm cho khóc dở cười dở, cái gì mà em bé?" An Noãn Noãn cùng Văn Tinh Tinh đồng thời tỏ vẻ không thể lí giải đối với Triệu Tử Khanh.
Triệu Tử Khanh coi như là đương nhiên: "Hai người đều là đồ ngốc! Còn trách người khác kỳ quái. Các cậu nói xem Văn Tinh Tinh mang thai cũng không biết là nam hay nữ, mình phải nói cái gì đây? Đứa bé đó sinh ra còn không biết nam hay nữ thì chả đều là em bé? Vậy là em bé mình sao? Cắt ~ Không biết gì cả, hai "bà nội trợ" thiếu hiểu biết và không có học thức thật đáng sợ!"
Mê Truyện Dịch
An Noãn Noãn và Văn Tinh Tinh nhìn nhau cười lớn "haha ~": "Triệu Tử Khanh ơi Triệu Tử Khanh, cậu cứ đợi đấy, sau khi cậu giúp chúng mình làm tại “Xưởng Văn An”, nhất định phải biến cậu thành một người nội trợ, nếu cậu không tin mình thì cứ chờ xem! Hừ hừ ~"
Triệu Tử Khanh không khỏi than thở, ai bảo đầu óc cô ấy bị rút ngắn, mà phải vùi mình vào hai hố sâu như vậy!
Dù thế nào đi nữa, cô ấy cũng phải giúp An Noãn Noãn cho đến khi Văn Tinh Tinh sinh xong, cho dù không có chuyện Triệu Tử Khanh cô ấy "hạ dược" Văn Tinh Tinh và Mạc Thành Phi, thì cô ấy vẫn phải giúp An Noãn Noãn không phải sao?