Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Đào vừa ăn vừa khen không ngớt miệng: “Ừm ừm ừm, đồ ăn làm ngon lắm, ngon lắm.” Dứt lời anh ta liếc qua Cố Bắc Thần: “Cậu xem ra có lộc ăn, diễm phúc không ít nha. Tất cả đều để một mình cậu trúng được giải nhất rồi. Năm nay cô gái có tài nấu ăn như vậy không nhiều đâu.”
Cố Bắc Thần xoa đầu An Noãn Noãn, cong miệng: “Đương nhiên, cô gái nhà tôi là người đặc biệt nhất, là độc nhất vô nhị.”
An Noãn Noãn lại xấu hổ rồi. Cô nháy mắt ra hiệu cho quân trưởng đại nhân nào đó đừng làm mấy trò buồn nôn nữa.
Cố Bắc Thần và Lục Đào cũng không nói gì nữa. Ăn cơm xong hai người họ ngồi trong khách xem kênh quân sự và tin tức. Họ thường nói thầm mấy câu. Còn An Noãn Noãn ở trong nhà bếp rửa bát.
“Anh Lục, ăn hoa quả.” An Noãn Noãn mặt mày hớn hở nói.
Lục Đào không khách khí dùng tăm cắm xuống miếng dưa hami (dưa vàng) rồi bỏ vào miệng. Ăn xong: “Ừm. Ngon lắm.”
Cố Bắc Thần trừng mắt nhìn anh ta: “Anh chưa từng ăn hoa quả sao? Đến hoa quả nhà tôi còn ngon hơn của nhà anh.”
Không khí rất là kỳ quái tản ra xung quanh người nào đó. Lục Đào nhíu mày: “Hình như là vậy.” Cố ý trêu tức người đàn ông keo kiệt nào đó.
An Noãn Noãn tươi cười: “Anh Lục đừng nghe anh ấy nói linh tinh. Anh cứ ăn phần của mình là được rồi.”
Lục Đào khua tay: “Đừng cứ gọi anh Lục nữa. Nghe không được tự nhiên mà lại xa lạ nữa. Gọi anh đi. Tôi lớn hơn Bắc Thần.”
“Chỉ lớn hơn 15 ngày thôi.” Cố Bắc Thần rất ngây thơ như trẻ con mẫu giáo.
“Lớn hơn 15 phút cũng là anh, đúng không?” Lúc này Lục Đào cũng có một nửa dáng vẻ ông chủ lớn rồi.
Cố Bắc Thần liếc nhìn Lục Đào, lúc này Lục tổng mới chịu thu lại cái tính lưu manh bất kham kia. Anh ta nhìn qua An Noãn Noãn, vô cùng nghiêm túc hỏi: “Em dâu, nghe nói cô học thiết kế quảng cáo.”
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-432-khong-nhin-xem-la-vo-cua-ai.html.]
An Noãn Noãn đang cúi đầu bóc vỏ cam thì ngẩng mặt lên gật đầu: “Vâng. Là học thiết kế quảng cáo.”
Lúc thi đại học, bà ngoại một lòng muốn An Noãn Noãn đăng ký vào ngành y. Ngoại trừ việc cứu sống cho người khác ra, bà còn nghĩ xa hơn. Sau này lúc thật sự hết lối thoát thì có thể mở phòng khám hoặc làm bác sĩ ở bệnh viện tư. Đều không tệ.
Năm đó bà nói: “Chuyện gì cũng đều có thể làm giả, làm bừa được nhưng chuyện chữa bệnh cứu người không phải là chuyện ai cũng có thể làm được. Cái đó bắt buộc phải có bản lĩnh thật sự thì mới được.”
Đáng tiếc, An Noãn Noãn trời sinh nhát gan. Từ bé cô đã sợ tiêm. Chuyện cầm d.a.o xuống tay trên cơ thể người khác có đánh c.h.ế.t cô cũng không dám làm. Cho nên bà cũng không có cách nào để ép cô, liền buông bỏ để cho cô tự chọn.
Lục Đào thận trọng nói: “Vậy không biết có thể mời em dâu đến bộ phận thiết kế của chúng tôi để nhậm chức không?”
A!
Lông mi của An Noãn Noãn khẽ động đậy vài cái. Cô cười rất không tự nhiên: “Cái đó có xem như đi cửa sau không?”
Lục Đào liếc qua Cố Bắc Thần. Vẻ mặt anh bình thản giống như chuyện này không liên quan gì đến anh vậy.
Lục Đào âm thầm mắng mấy câu trong lòng rồi lại đoan trang nhìn An Noãn Noãn: “Vừa là cửa sau vừa là cửa trước.”
An Noãn Noãn nghe vậy thì sững sờ. Cô nhìn Lục Đào rồi lại nhìn về phía Cố Bắc Thần. Cô thấy chú Cố không có biểu cảm gì thì liền nhìn về phía Lục Đào: “Cũng chính là nói Lục tổng chỉ cho tôi cơ hội. Còn việc có thể ở lại hay không là do bản thân tôi. Là vậy đúng không?”
Lục Đào nhìn về phía Cố Bắc Thần: “Cô vợ nhỏ nhà cậu quá thông minh. Cho qua.”
Cố Bắc Thần đắc ý nhướng mày. Sau đó anh xoa đầu An Noãn Noãn: “Đương nhiên là phải thông minh rồi. Không nhìn xem là vợ của ai!”
An Noãn Noãn xấu hổ.