Triệu Tử Khanh trầm mặc, nhìn chằm chằm An Noãn Noãn: "Cậu có cần phải vui sướng khi người gặp họa như vậy không, mau nghĩ cách làm cho Mạc Thành Phi đi về vứt cái đèn hỏng kia đi?"
Ánh mắt An Noãn Noãn đảo qua một lúc lâu: "Ừm! Mình có cách, cậu cứ chờ tin tức của mình."
"Vậy trước tiên cậu nói cho mình biết biện pháp là gì đi a? Nếu không, hôm nay mình sẽ ăn không ngon ngủ không yên!" Triệu Tử Khanh dù sao cũng sợ hãi.
“Thiên cơ không thể tiết lộ!” An Noãn Noãn chớp mắt nhìn Triệu Tử Khanh: “Chuyện này càng ít người biết càng tốt. Hiện tại chúng ta vẫn nên cầu nguyện cho Văn Tinh Tinh và bọn trẻ không sao đi!”
Văn Tinh Tinh phải mất hai mươi bốn tiếng đồng hồ mới có thể chắc chắn rằng cô ấy không sao, đứa trẻ cũng giữ được, bác sĩ vẫn không quên nói vài câu về Mạc Thành Phi, chú ý những chuyện như nào, vì để không gây ra hỗn loạn, không được thông báo cho Mạc gia và nhà Văn Tinh Tinh biết.
Mãi đến khi xác định đứa trẻ trong bụng Văn Tinh Tinh không gặp nguy hiểm gì, lúc này mới xuất viện, Văn Tinh Tinh và Mạc Thành Phi được đưa về tiểu khu bởi một nhóm người.
Nghe nói rằng con gái đang mang thai. Ba mẹ bên Mạc gia mới về nhà được vài ngày lại đến Hải thành cùng đầy túi lớn túi nhỏ. Giờ đây, nhà của Mạc Thành Phi đang rất náo nhiệt, bốn người thân trong gia đình cộng với bà nội của Mạc Thành Phi, một nhóm người phục vụ một Văn Tinh Tinh, Văn Tinh Tinh nghĩ rằng cô ấy sắp trở thành gấu trúc luôn rồi!
Mê Truyện Dịch
Đêm đó Văn Tinh Tinh uống sữa xong trở về phòng ngủ nghỉ ngơi sau khi đi vài vòng, dựa vào người nào đó, dùng hai bàn tay to sờ lên vùng bụng phẳng lì của mình.
Suy nghĩ hồi lâu, Văn Tinh Tinh cuối cùng lấy hết can đảm nói với Mạc Thành Phi: "Mạc Thành Phi, để bà và mẹ về trước đi! Em không phải không thích họ sống ở đây, em, em bị bọn họ nhiều người như vậy trông coi. Như này không được như kia cũng không được, đứa nhỏ này còn có thể trốn không sinh ra sao. Đối với mẹ em thì lại khác a, nếu bà ấy có làm phiền em em còn có thể nói, nhưng là mẹ chồng thì không thể nói a! Có được không ông xã?"
Mạc Thành Phi bây giờ chính là Văn Tinh Tinh nói cái gì chính là cái đó, có điều điều cô ấy nói cũng có lý, bà mẹ kia của anh đương nhiên không phải là một người mẹ bình thường! Bằng không, cha anh ta làm sao có thể sinh ra một đứa con trai lợi hại như vậy, cũng là sau khi kết hôn với mẹ anh ta mới trở thành nhà giàu nhất vùng, chuyện này lão thái thái còn vui rất nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-4312-hau-qua-cua-viec-an-manh.html.]
Mạc Thành Phi gật đầu: "Được rồi! Chỉ cần em vui vẻ, ngày mai anh sẽ nói bọn họ, để bọn họ trở về."
"Chụt~" Văn Tinh Tinh hôn Mạc Thành Phi một cái: "Ừm! Em vừa mới mang thai chưa được hai tháng. Em cũng sẽ để mẹ em đi về! Đến khi sắp sinh họ đến cũng được."
"Đều về thì ai nấu cơm cho em? Hay là mai anh đi mời một dì đến?"
Văn Tinh Tinh nhíu mày: "Không cần! Mới mang thai nên em vẫn nấu ăn được, bác sĩ nói rồi đừng để bị ngã là được, nhưng vẫn phải hoạt động đó!"
Mạc Thành Phi cũng rất căng thẳng, không biết phải làm sao: "Vậy thì, hay là ở cùng anh trong quân đội ba tháng đầu đi, như vậy anh cũng sẽ chăm sóc cho em được. Không phải bác sĩ nói sau 3 tháng đầu sẽ bớt nguy hiểm sao, chúng ta không phải có chuyện rồi sao, vậy nên vẫn phải chú ý mới được."
"Phi~" Văn Tinh Tinh giả vở phỉ nhổ Mạc Thành Phi một cái, nhưng thật ra cũng chưa phun ra dù chỉ một giọt nước miếng, hai má ửng đỏ, trách mắng nói: "Hừm, còn không phải là do lưu manh như anh tặng cho sao~"
Mạc Thành Phi cũng áy náy: "Vậy cũng không thể trách anh được! Không phải đêm đó em cũng rất chủ động, nhiệt tình sao?"
“Này!” Văn Tinh Tinh che miệng Mạc Thành Phi: “Anh còn nói được~”
Lúc này, điện thoại di động của Mạc Thành Phi vang lên, anh ta cầm lấy thì thấy đó là số điện thoại cố định của Cố Bắc Thần ở ký túc xá căn cứ.