Ánh mắt Dung Ngụy trước sau nhìn Triệu Tử Khanh đều là xa cách, sau khi nhìn thấy cô ấy, đầu tiên là kinh ngạc một chút, sau đó chỉ là gật đầu với Triệu Tử Khanh, biểu thị đã chào hỏi với cô ấy rồi.
Thực ra, Dung Ngụy ở trên đường đến liền biết sẽ gặp cô gái nhỏ này nhưng không ngờ lại bị An Noãn Noãn kéo đến trước mặt anh ta như vậy.
Triệu Tử Khanh từ trước đến giờ cũng không phải là người hay già mồm cãi láo, thoải mái nhận lấy cốc rượu trong tay của Cố Bắc Thần, giơ lên, cạn ly với mấy cốc rượu của mấy người bọn họ, ngửa đầu uống hết, quả thực uống hào sảng như uống rượu trắng vậy, quơ quơ chén rượu đã uống hết quay người đặt cốc ở một khay không: "Được rồi, tôi uống xong rồi. Bây giờ còn đi trông con cho hai người đây."
Triệu Tử Khanh lúc rời đi cũng liếc nhìn Dung Ngụy, khẽ gật đầu, coi như là chào tạm biệt với anh ta, cũng coi như là trả lại lễ nghĩa của anh ta vừa nãy.
Cô ấy từ xưa đến nay không phải là người thích dây dưa đến cùng, càng sẽ không nợ người khác một cái gật đầu hay một nụ cười.
Thấy bóng người Triệu Tử Khanh hào phóng rời khỏi, Cố Bắc Thần híp mắt lại nhìn Dung Ngụy: "Anh có phải là có bệnh gì không tiện nói ra không?"
Dung Ngụy đây cũng là bất đắc dĩ, mặt mày bình thường lại, sau đó cười khổ nói: "Tôi có bệnh gì không tiện nói ra anh không phải không biết."
"Tôi biết cái rắm, anh cứ ở đó chờ mà cô đơn cả đời đi." Người nào đó nói xong, kéo An Noãn Noãn đi chào hỏi các vị khách khác.
Mãi cho đến khi ăn no uống say, sau khi tiễn khách ra về, còn lại mười mấy người đều là người thân thiết của hai bên, phần lớn khách ở bên ngoài cũng không thân thiết, bọn họ cơ bản đều ở nhà đã tổ chức lễ cưới rồi, ở đây chỉ là tổ chức lễ cưới thông báo cho lãnh đạo cùng quân nhân bọn họ.
Mê Truyện Dịch
Mãi cho đến khi mấy người Từ Phương Chi ôm hai thằng cháu rời khỏi, An Noãn Noãn vẫn cứ không nỡ nhìn về hướng chiếc xe rời đi, chậm chạp không chịu đi vào khu nhà nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-4282-lam-nao-dong-phong-cuoi.html.]
Cố Bắc Thần kéo người phụ nữ nào đó rất lâu, cuối cùng bắt người phụ nữ đó quay đầu lại rồi, nhưng An Noãn Noãn tức giận nói: "Anh vội vào nhà như vậy làm gì chứ? Đừng tưởng rằng em không biết ý đồ kia của anh, hừ."
Cố Bắc Thần lý sự, đỡ cái trán, một lúc lâu sau mới nói: "Bây giờ sắp mấy giờ rồi, bọn họ đã đi sắp được ba mươi phút rồi, em lẽ nào muốn bản soái đứng cùng em đến ngày mai sao? Móng vuốt dưới chân của em không sưng lên sao?"
"Chân của anh mới là móng vuốt đấy, cả nhà anh chân đều là móng vuốt." An Noãn Noãn lại tức giận rồi, cô muốn để hai đứa con trai ở đây chơi mấy ngày, xong rồi cùng cô về nội thành nhưng Cố Bắc Thần không cần con trai, cứ bảo người nhà họ Cố mang về chỉ cần An Noãn Noãn ở lại đây là được. An Noãn Noãn không tức giận mới lạ.
Cố Bắc Thần và An Noãn Noãn hai người đứng ở trong khu vực đội đặc chủng cãi nhau, binh lính đi qua nghe thấy, trực tiếp che miệng lại cười rung vai lên một cái.
Cố Bắc Thần nhíu mày, giơ tay ra véo vào cái miệng tức giận của An Noãn Noãn: "Được rồi, đừng bướng bỉnh nữa, về nghỉ ngơi thôi, nhé?"
"Em không muốn, em muốn đi lên đỉnh núi chơi." An Noãn Noãn chỉ vào đỉnh ngón núi ở phía sau.
"Ở đó có gì mà chơi, hôm khác đi, hôm nay là ngày đại hôn của chúng ta, em trèo cửa nào lên núi hả?" Cố Bắc Thần thực sự là ước có thể khiêng người con gái này về.
Bỗng nhiên, một tiếng huýt gió vang lại đây: "Cố soái, làm gì ở đây vậy? Các anh em muốn đến nhà náo động phòng, đi thôi."
An Noãn Noãn nhìn qua, một đám sĩ quan và mấy người vợ quân nhân cười không có ý tốt nhìn về phía cô và Cố Bắc Thần liên tục nháy mắt.
An Noãn Noãn lúc này mới thu hồi tư thế cãi nhau với Cố Bắc Thần: "Náo động phòng? Không cần đâu!"