Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mãi đến khi xe của Cố Bắc Thần dừng dưới tầng nhà trọ cho thuê của Triệu Tử Khanh, Cố Bắc Thần mới hỏi Triệu Tử Khanh một câu trọng điểm: “Triệu Tử Khanh, rốt cuộc giữa cô và Dung Ngụy có chuyện gì? Bây giờ.”
Triệu Tử Khanh ngây người trong chốc lát: “Cũng không có chuyện gì. Quen thuộc hơn người lạ một chút, chính là quen biết. Nếu so với mức độ quen biết của hai người thì chính là người lạ. Chính là quan hệ như vậy đó.”
Cố Bắc Thần dường như rất ít khi nhìn thấy Triệu Tử Khanh. Dù sao thì đại đa số thời gian bọn họ đều ở trong quân khu, có quay về thì cũng là vì gặp vợ con, gia đình. Bọn họ cũng rất ít khi ra ngoài họp mặt với bạn bè gì đó. Lại càng không thể nhìn thấy nhiếp ảnh gia lớn họ Triệu, thần long thấy đầu, không thấy đuôi rồi.
Mà Triệu Tử Khanh ngoài việc giúp An Noãn Noãn và Văn Tinh Tinh quản lí chút việc kinh doanh ở cửa tiệm ra thì cô ấy cũng nhận việc làm nhiếp ảnh gia cho mấy tạp chí xã nữa. Cô ấy cần thường xuyên ra ngoài chụp ảnh. Cho nên khả năng cô ấy và Cố Bắc Thần đụng mặt nhau dường như bằng không.
Mà chuyện của Triệu Tử Khanh và Dung Ngụy, Cố Bắc Thần ngẫu nhiên hỏi An Noãn Noãn. An Noãn Noãn lại không biết chút gì hết. Bởi vì dường như đã lâu lắm rồi cô không nghe được chuyện gì về “Hắc Mã Hoàng Tử” Dung Ngụy từ chỗ của Triệu Tử Khanh nữa.
Mà Cố Bắc Thần và Dung Ngụy thỉnh thoảng cũng gửi điện báo công việc. Nhưng bản thân Cố Bắc Thần lại không phải là kẻ nhiều chuyện. Dung Ngụy lại né tránh chuyện này. Cho nên Cố Bắc Thần bên đó cũng không có tin tức gì hết.
Mê Truyện Dịch
Lúc Triệu Tử Khanh nói tới đây, An Noãn Noãn vẫn luôn nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ mà ngây người đột nhiên hoàn hồn lại nhìn Triệu Tử Khanh: “Cậu, lúc trước, không phải từng đến vùng đất không người sao? Sao sau khi trở về thì không nghe cậu nhắc đến Dung Ngụy nữa? Xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Bản thân Triệu Tử Khanh là một người giàu cảm xúc, cũng không làm bộ làm tịch liền chớp mắt, hít thở thật sâu: “Mình đi chụp ảnh. Đương nhiên nếu mình nói mình không đi gặp cái người “Bao Công Công” đó, hai người chắc chắn là không tin. Đúng không.”
Cố Bắc Thần nhịn cười. Khoé môi anh co rút. Dung Ngụy này từ lúc nào đã trở thành công công trong miệng Triệu Tử Khanh vậy?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-4202-cang-say-thi-cang-tinh-tao.html.]
Câu nói này của Triệu Tử Khanh chắc chắn là khiến mọi người khó có thể tưởng tượng.
Khoé môi của An Noãn Noãn cong lên, gật đầu: “Ừ. Chắc chắn là không tin. Vậy cậu nói đi. Có chuyện gì?”
“Mình gọi điện thoại cho người đó. Nhưng anh ấy nói “ừ” và “biết rồi”, không để ý đến mình. Giống như mình tới địa bàn của anh ấy chụp ảnh không liên quan gì đến anh ấy hết.” Triệu Tử Khanh che tay trước n.g.ự.c ra vẻ đau lòng lại lòng đầy căm phẫn nói: “Mình cảm thấy người đó quả thực là kẻ ngốc không có trái tim, không biết lễ độ mà.”
Triệu Tử Khanh này không nói đến thì còn tốt. Vừa nói tới thì liền một bụng nóng giận. Vậy anh ta tốt xấu gì cũng phải hỏi con gái nhà người ta đang ở đâu, có cần giúp gì hay không chứ. Lúc đó sau khi Dung Ngụy nhận được điện thoại của Triệu Tử Khanh, nghe Triệu Tử Khanh nói xong rồi, anh ta liền nói một câu: “Ừ. Tôi biết rồi.”
Lúc đó, Triệu Tử Khanh không biết phải làm gì hết. Một cô gái ăn nói hoạt bát đột nhiên trở nên xấu hổ muốn chết.
An Noãn Noãn còn có thể nói cái gì nữa. Cô chỉ đành nói: “Vậy phỏng chừng anh ấy bận rộn. Cậu cũng không phải không biết lúc bọn họ bận rộn thì không được phép nghe điện thoại cá nhân...”
“Không đời nào. Cậu còn thay tên “Bao Công Công” kia nói chuyện. Theo mình thấy thì chính là một tên cặn bã không có lễ độ. Cô nãi nãi mình nguyền rủa anh ta cả đời này cũng không cưới được vợ. Hừ hừ.”
“Ha ha.” Cố Bắc Thần ngẩng đầu lên cười lớn: “Xem ra Dung Ngụy bên đó đúng là có kịch hay để xem mà.”
“Hả. Cố Bắc Thần, anh cười cái gì mà cười? Tôi nói cho anh biết tôi biết quan hệ của anh và Dung Ngụy tốt. Tôi mới không thèm sợ anh đi tới bên đó nói xấu tôi. Dù sao cô nãi nãi tôi đã không quen biết anh ta nữa rồi!”