Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Nhỏ - Chương 418:2 Xé bỏ khuôn mặt giả tạo nhiều năm qua của Thang Mễ.
Cập nhật lúc: 2025-06-30 07:03:48
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
An Noãn Noãn ủy khuất gật đầu: "Ừhm, nhất định phải xé xác cô ta, nếu không em sẽ phát điên mất. Cô ta quá đáng lắm, bắt nạt người quá đáng~ ô ô ..." Hiện tại ngoài uất ức ra, An Noãn Noãn còn tổn thương do bị người bạn thân nhất bán đứng. Quan trọng là trải qua bao nhiêu năm đến giờ cô mới biết, hơn nữa sự việc này là chính miệng của đương sự nói ra cô mới biết, do cô quá ngốc nên mới bị người ta ức h.i.ế.p như vậy.
Thiệt thòi cho cô còn vì Thang Mễ mà gây thù chuốc oán với rất nhiều người. Hiện giờ cô cảm thấy bản thân mười phần ngu ngốc, như thằng hề nhảy nhót trước mặt Thang Mễ. Thật sự là không xé các cô ta ra cô không thể sống nổi.
Cố Bắc Thần phải thầm thở dài: "Vậy thì nói cho anh biết, em vào nhà giam với ai?"
An Noãn Noãn khóc đến nấc lên: "Em đi với Kiều Kiều~"
“Em đưa điện thoại cho Sở Kiều Kiều đi.” Cố Bắc Thần nói.
An Noãn Noãn đưa điện thoại cho Sở Kiều Kiều: "Cố Bắc Thần muốn nói chuyện với em"
Không biết Cố Bắc Thần đã nói gì, Sở Kiều Kiều nói: "Tôi không biết người phụ nữ điên kia đã nói gì với Noãn Noãn, cả người chị ấy đều không khỏe, khóc cũng rất thương tâm..."
Sau đó, cũng không biết Cố Bắc Thần nói gì, Sở Kiều Kiều không ngừng gật đầu, và liên tục nói: "Uh, uh."
An Noãn Noãn chỉ biết khóc ở một bên, cô quyết tâm sẽ tự tay xé nát mặt Thang Mễ để giải tỏa nỗi hận, nếu không kiếp này cô sống không nổi.
Sau vài phút, một người có dáng dấp của một nhà lãnh đạo đi tới, gật đầu chào An Noãn Noãn và Sở Kiều Kiều: "Cho hỏi Cố Phu nhân là ai?"
“Tôi ~” An Noãn Noãn vẫn đang nức nở, hôm nay cô tức giận đến mức không thể thả lỏng, nhu cầu cấp bách hiện giờ của cô là phải tra tấn Thang Mễ mới có thể xoa dịu cảm xúc được.
Người đàn ông có bộ dáng ông chú nhanh chóng lau trán: "Tôi thật sự xin lỗi, có mắt mà không nhìn thấy thái sơn ..."
“Không, không không ~” Nói cho cùng, An Noãn Noãn không phải loại hợm hĩnh chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, cô nhanh chóng nói với ông chú: “Không sao, chú à, tôi biết chuyện này đã làm chú khó xử. Nhưng mà người phụ nữ đó quá độc ác, sắp c.h.ế.t đến nơi rồi mà không hối cải, lại còn ghê tớm muốn hại tôi, vấy bẩn tôi, tôi ... "
Đột nhiên, An Noãn Noãn cũng cảm thấy hôm nay mình thật quá đáng, cùng hơn thua với cái loại phụ nữ như Thang Mễ không phải là đang hạ thấp thân phận sao? Nhưng mà, cô thực sự không thể chịu nổi những gì Thang Mễ nói về chuyện giới thiệu đối tượng xem mắt cho cô, thế mà lại giấu diếm nội tình xấu xa và kinh khủng như vậy, cô thực sự không thể chấp nhận được!
Trên mặt ông chú lộ ra nụ cười nhẹ, vừa rồi thái tử gia nhà họ Cố gọi ông, ông nghĩ đã đắc tội gì với thải tử gia, làm cho người chú già như ông sợ c.h.ế.t đi được.
"Không có gì đâu, chỉ là vấn đề nhỏ không tốn sức gì. Tiện nhân kia bản thân đều không phải người yên phận. Chết đến nơi rồi còn dám xúc phạm người có quyền thế. Đúng là cần phải giáo huấn cô ta cho tốt." Ông chú nói xong liền ra hiệu nói: “Cố thái thái và Sở tiểu thư xin mời theo tôi đi bên này!"
An Noãn Noãn đi theo ông chú vào phòng giam của Thang Mễ, Thang Mễ vẫn đang cầm điện thoại như hét vào mặt ai đó, sau khi nghe thấy tiếng mở cửa, liền vứt chiếc điện thoại sang một bên và đứng dậy.
"Đing đing đang đang" là âm thanh được tạo ra bởi sự va chạm của những sợi xích sắt đang khóa bàn chân và bàn tay của Thang Mễ.
"Cố thái thái, ngài muốn làm gì với người phụ nữ không biết tốt xấu này?"
An Noãn Noãn nheo mắt, và bước lại gần Thang Mễ ...
“Bốp.” Một cái tát mạnh đánh vào mặt Thang Mễ.
Chương: 419:1 Người đáng thương tất có chỗ đáng giận
"A ..." Thang Mễ hét lên: "Tiện nhân, cô dám đánh tôi?"
“Chát.” Sở Kiều Kiều từ phía sau đi tới, lại cho Thang Mễ một cái tát, trên nửa khuôn mặt mà An Noãn Noãn đã đánh: “Cô chỉ là một cái tù nhân, một người rất nhanh liền có thể chết, có cái gì mà không thể đánh? Đúng là đủ đê tiện.” Sở Kiều Kiều mắng một câu như vậy.
Thang Mễ nhấc cổ tay cùng còng tay lên, dùng ngón tay bẩn thỉu sờ lên mặt, nhổ một ngụm nước miếng về phía An Noãn Noãn cùng Sở Kiều Kiều: "Tiện nhân, hôm nay lão nương liều mạng với các người..."
Thang Mễ lao về phía hai chị em, tuy nhiên ngay sau đó, cô ta liền ngã xuống đất tạo ra tiếng động rất lớn.
"Đánh người rồi, đánh c.h.ế.t người rồi, quẩn ngục đã thông đồng với hai con tiện nhân, đánh người ... A ..." Thang Mễ hét lên và lăn lộn trên mặt đất.
Ông chú đứng đầu vội vàng cho người mang khăn giấy đến đưa cho An Noãn Noãn và Sở Kiều Kiều: "Cố thái thái, Sở tiểu thư, hai người mau lau đi, nước miếng của người phụ nữ đáng c.h.ế.t này rất dơ bẩn..."
An Noãn Noãn và Sở Kiều Kiều vừa cúi mặt xuống, cũng không bị nước miếng của tiện nhân kia văng vào mặt, nhưng tóc thật sự cũng bị dính chút nước bọt, hai người lau, sau đó lau cho nhau, Sở Kiều Kiều nắm lấy khăn giấy trong tay An Noãn Noãn, nhổ vài ngụm vào đó, đến gần Thang Mễ, từ từ ngồi xổm xuống.
“Cô, cô muốn làm gì?” Thang Mễ nằm trên mặt đất không dậy nổi, không thể dậy được, rốt cuộc tay chân cô ta đều bị xiềng xích khóa chặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-4182-xe-bo-khuon-mat-gia-tao-nhieu-nam-qua-cua-thang-me.html.]
Mê Truyện Dịch
Đương nhiên Sở Kiều Kiều biết lúc này quản ngục đã phá luật cho hai người bọn họ, cho nên lúc này tuyệt đối không thể làm cho quản ngục động thủ.
Sở Kiều Kiều nhướng mày, dùng tay che mũi một cái: "Thối quá, cô sẽ không vì đã làm quá nhiều chuyện xấu, tâm lí nhiều năm vặn vẹo mà mốc meo đến ôi thiu đi, thật sự thối muốn chết~" Nói xong , cô ấy mạnh mẽ đem khăn giấy đã lau và được nhổ nước bọt vào mồm Thang Mễ.
Sở Kiều Kiều chậm rãi đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Thang Mễ: "Ăn cho bổn tiểu thư."
Sở Kiều Kiều chính là người có thể sắm vai nữ vương hoàn hảo nhất, đến giờ phút này cô ấy đã thể hiện hình tượng nữ vương hay vương hậu mà cô ấy từng đóng trong trong các bộ phim truyền hình và điện ảnh một cách vô cùng nhuần nhuyễn.
Cuối cùng, dưới sự tra tấn hung ác của An Noãn Noãn và Sở Kiều Kiều, Thang Mễ không thể chịu đựng được nữa, rốt cuộc gật đầu, ý nói muốn nói chuyện với An Noãn Noãn. An Noãn Noãn ra hiệu cho quản ngục và nhấc Thang Mễ lên khỏi mặt đất.
"Bây giờ có thể nói cho tôi biết, tại sao cô lại làm như vậy? Tại sao cô lại đối xử với tôi như vậy? Đã từng, trong bốn người chúng ta, tôi tin tưởng cô nhất và đối xử thật lòng với cô, nhưng cô đã làm gì sau lưng tôi? Vì cái gì? Thang Mễ ..."
Đôi mắt của Thang Mễ trống rỗng, đầu tóc bốn bù xù bị hai chị em xâu xé càng khiến nó thêm rối tung, cứ như ăn mày bị giày xéo người đường vô cùng thê thảm.
Nhưng An Noãn Noãn không có một chút khoái cảm nào, ngược lại là vô tận buồn bực cùng lạnh lẽo, tại sao lại xảy ra chuyện này? Tại sao Thang Mễ lại trở nên như vậy?
Cô ta có thể sống tốt hơn bất kỳ ai trong số họ, nhưng cô ta rốt cuộc làm sao vậy?
Rốt cuộc là vì điều gì mà đã khiến cô ta bằng mọi giá phải bước đi trên một con đường không lối về thay vì đi trên con đường rộng lớn.
"Bởi vì cô xinh đẹp hơn tôi và nhiều bạn trai hơn tôi. Cô có rất nhiều chàng trai yêu thích, nhưng tại sao cô lại cướp Đường Thần khỏi tay tôi? Lẽ nào cô không biết cả đời tôi chỉ quan tâm đến Đường Thần sao? Cô còn nhớ, lần đầu tiên chúng ta gặp Đường Thần? Tôi nhớ, lần đầu tiên chúng ta gặp Đường Thần, tôi đã nói cho cô nghe về điều đó!"
An Noãn Noãn tức giận đến sắp nổ tung, nhưng cô vẫn bình tĩnh lại, tuy rằng không muốn tranh cãi với một người sắp chết, nhưng với chuyện liên quan đến Đường Thần cô không sai, cô chưa từng thích Đường Thần, tại sao cô ta lại nói cô cướp Đường Thần khỏi tay Thang Mễ cô ta chứ.
Chương: 419:2 Người đáng thương tất có chỗ đáng giận
"Ha ha ~" An Noãn Noãn cười chế nhạo hai tiếng: "Thang Mễ, cô thật sự là đáng thương đến cực điểm. Cô thích người đàn ông đó như vậy, nhưng anh ta lại chưa bao giờ thích cô. Điều đó cho thấy cô rốt ruộc là làm cho người ta chán ghét đến cỡ nào a, cô không phải thích Đường Thần đến mức mà không có anh ta thì cô không thể sống được, cô là điển hình cho việc bị dục vọng chiếm hữu và lòng tham quá nặng làm cho tư tưởng bị vặn vẹo nghiêm trọng.”
An Noãn Noãn quyết tâm tiêu diệt ý chí của Thang Mễ, cố ý lấy ra một chiếc khăn giấy tiệt trùng đặt lên cằm Thang Mễ, sau đó mới dùng ngón tay nắm lấy cằm của cô ta, buộc cô ta phải ngước mắt lên để nhìn vào mắt mình.
"Nói đi, tại sao cô lại muốn dùng đối tượng xem mắt để hãm hại tôi? Cô rõ ràng biết tôi không có ý gì với Đường Thần. Tôi thậm chí còn không biết Đường Thần thích tôi. Cô một mình tự biên tự diễn rồi làm ra thủ đoạn nham hiểm làm gì. Hả?"
"Bởi vì, lúc đó cô và Lục Tĩnh Vũ chia tay, có thể là cơ hội cho Đường Thần, mà cô..."
“Đủ rồi.” An Noãn Noãn nói hai chữ đó xong liền xoay người đi ra ngoài, chú quản ngục mang theo những người khác đi theo An Noãn Noãn rời đi.
An Noãn Noãn nhắm mắt lại, quay đầu nhìn về phía chú cai ngục: "Chú ạ, làm phiền chú rồi..."
Làm cho Thang Mễ ở bên trong bị ngời giáo huấn và vũ nhực giống như La Tây, có thể lại như thế nào?
Dù sao, sớm muộn gì cô ta cũng bị xử chết, người không sợ phạm sai lầm, mà là sợ mắc sai lầm, còn liều c.h.ế.t không hối lỗi, người như vậy sống hay c.h.ế.t có cái gì khác nhau.
Cho dù ở thời điểm cô ta còn sống cô nhục nhã cô ta thì lại như thế nào? Thang Mễ còn trẻ như vậy nhưng cô ta từ thân thể đến linh hồn đã hoàn toàn bị thối nát, dù có đối xử với cô ta như thế nào thì cũng chẳng thấm vào đâu, cũng thế thôi!
“Cố thái thái, cô cứ việc căn dặn là được.” Ông chú kính cẩn nói.
An Noãn Noãn xua tay: “Quên đi, nhốt lại đi, chăm sóc như bình thường là được.” An Noãn Noãn nói từ “chăm sóc như bình thường” nói đến nặng hơn, mong ông chú có thể hiểu được ý của cô!
Một tuần sau, chuyện Thang Mễ hoàn toàn kết thúc, hành vi phạm tội của cô ta tùy tiện lấy một tội ra cũng đã là tội chết, An Noãn Noãn và Văn Tinh Tinh đều cảm thấy xứng đáng, chỉ đáng thương cho ba mẹ của cô ta, đã tốn công vô ích nuôi cô ta suốt bao nhiêu năm qua.
Nhưng cô ta lại vì một người đàn ông mà không biết mình đang làm gì đến nỗi không thể cứu vãn được? Nhưng Đường Thần làm sao có thể đau lòng cho cô ta dù chỉ một chút.
Ngay cả khi Thang Mễ bị xử tử, Đường Thần cũng không đến giúp ba mẹ Thang Mễ và thu xác của cô ta. Cuộc đời ngắn ngủi của cô ta thật sự rất đáng thương và đáng buồn!
Tuy rằng Thang Mễ tội ác tày trời, nhưng bị xử tử khi còn trẻ như vậy, An Noãn Noãn và Văn Tinh Tinh vẫn rất khổ sở. Loại khổ sở này không phải do các cô có thấm lòng “thánh mẫu”, nhưng Triệu Tử Khanh tuyệt đối khác với hai người bọn họ, dù sao trong mắt Triệu Tử Khanh, người đáng thương nhưng tất có chỗ đáng giận! Hơn nữa, bản thân Triệu Tử Khanh cũng chỉ có mối quan hệ tốt đẹp bên ngoài với Thang Mễ!
Lúc đó trong ký túc xá có bốn người, vốn dĩ Văn Tinh Tinh không ở ký túc xá của bọn họ, không thể ở cùng An Noãn Noãn? Về sau, mấy người các cô cùng nhau mặt dày đến làm phiền giáo viên, để cho Văn Tinh Tinh đổi ký túc xá với bạn khác. Đây chẳng phải là tập hợp đủ bốn chị em sao!
Nhưng mới bước chân ra khỏi khuôn viên trường bao lâu đâu, từ bốn người giờ chỉ còn ba chị em, làm sao mà không buồn được!
Ba người không hẹn mà cùng nhau đi chợ đêm thịt nướng ở trước cổng trường học, gọi bia và thịt nướng, cùng nhau ăn uống mà không nói tiếng nào!