An Noãn Noãn và Văn Tinh Tinh trông thì có vẻ như đang uống trà, trò chuyện với mấy cô vợ quân nhân tương lai, nhưng thật ra hai cô đều đang nghe ngóng chuyện bên Cố Bắc Thần.
Mãi đến một lúc lâu sau, mọi người vẫn chưa tìm được giải pháp phù hợp nhất, suy cho cùng cũng là vấn đề của cả nhà lớn bé, động một chút là rước thêm cả đống vấn đề.
An Noãn Noãn đứng lên đi qua chỗ bọn họ, cô ngồi xuống cạnh bên Cố Bắc Thần: “Em cũng nghe được đại khái chuyện của mọi người, nhưng mà, em có thể nói một chút ý kiến của mình được không?”
Cố Bắc Thần hơi nheo mắt lại, Vương Tranh từ nãy đến giờ không nói lời nào đột nhiên lên tiếng: “Tôi nghĩ là có thể.”
Vương Tranh vừa dứt lời, mọi người liền quay sang nhìn Cố Bắc Thần, còn Cố Bắc Thần thì lại quay sang nhìn An Noãn Noãn với ánh mắt cưng chiều: “Em nói đi.” Nói xong, anh lấy bao thuốc ra đưa về phía An Noãn Noãn, ý là anh có thể hút một điếu không?
An Noãn Noãn mấp mấy cánh môi, thấp giọng nói: “Hút cái đầu của anh đó!”
An Noãn Noãn cắn môi một chút rồi nói: “Tôi cảm thấy tôi và Văn Tinh Tinh có thể hỗ trợ giải quyết một chút về vấn đề của mấy chị dâu lớn tuổi nhưng học vấn không cao, còn về phần mấy chị dâu trẻ tuổi hơn và có bằng cấp thì tôi nghĩ rằng phía bên Cố Bối Bối có thể lo liệu một phần, nhưng cụ thể phải giải quyết thế nào, thì còn phải để tôi bàn bạc lại với hai người bọn họ rồi mới nói tiếp được.”
Mê Truyện Dịch
Cố Bắc Thần dù có nằm mơ cũng chưa từng đến sẽ nghĩ đến chuyện An Noãn Noãn thay anh giải quyết mấy chuyện lặt vặt đau đầu này, anh cũng chưa từng nghĩ cô có thể giải quyết những chuyện đó. Giờ phút này, anh hoàn toàn bị lời nói của người con gái trước mắt làm cho bừng tỉnh, cứ như vậy ngây ngốc nhìn An Noãn Noãn, trong đáy mắt toàn là tia xúc động nói không nên lời!
An Noãn Noãn nhìn thấy mấy vị quân nhân khác đều nhìn vào bọn họ rồi cười một cách tế nhị liền nắm lấy cánh tay Cố Bắc Thần: “Này, này, nếu không thì coi như em chưa nói gì đi!” Nói xong liền lập tức đứng dậy, xoay người bỏ chạy.
Cánh tay cô bỗng bị Cố Bắc Thần nắm chặt lại: “Anh thấy được.” Nói xong liền lập tức kéo tay An Noãn Noãn đi: “Hôm nay đến đây thôi, mọi người quay về chờ tin tức của tôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-4151-em-muon-muu-sat-chong-hay-sao.html.]
Hôm nay, mấy vị quan binh đều có uống chút rượu vang, cho nên tất cả mọi người đều được trợ lý của Cố Bắc Thần tìm người lái xe hộ cho.
Lái xe cho Cố Bắc Thần là một trung đội trưởng, ngoài ra trên xe còn có Vương Tranh đang ngồi ở ghế phụ nữa. Nhưng tên Cố Bắc Thần này lại mặt dày đến độ khiến người ta cảm thấy ngại dùm, vừa lên xe anh lập tức đặt An Noãn Noãn lên đùi, cánh tay dài ôm trọn lấy vòng eo của cô: “Hôm nay, sao đột nhiên em lại nói như vậy? Giải thích cho chồng em nghe một chút đi?”
An Noãn Noãn xấu hổ nói, cô đẩy Cố Bắc Thần ra, cô đè thấp âm thanh: “Anh bỏ em xuống trước đi, em nói cho anh nghe!”
“Không muốn, cứ ngồi như vậy mà nói anh nghe!”
An Noãn Noãn hung hăng trừng mắt với anh một cái: “Đằng trước còn có người, anh làm ơn biết ngại dùm em một thút được không?”
“Không biết.”
Hai người “thừa thãi” ở phía trước nhìn nhau một cái rồi quay sang chỗ khác, tiếp tục giả bộ mắt không thấy tai không nghe, một người nghiêm túc lái xe, một người nhắm mắt tịnh tâm.
Ý anh có phải là coi hai người họ như ruồi bọ hay không khí phải không?
An Noãn Noãn cắn môi, dù sao thì da mặt Cố Bắc Thần cũng rất dày, mà những cảnh vệ của anh, đặc biệt là Vương Tranh và Tiểu Lưu hiểu biết nhiều kia, cô cũng coi như miễn dịch với bọn họ, dù sao thì mấy chuyện hai người họ thân thiết, thân mật thế này, cô không bao giờ cãi lại được Cố Bắc Thần.
Ý của An Noãn Noãn là ‘ Xưởng thủ công Văn An’ của cô bình thường là bán những sản phẩm do cô trực tiếp làm và cả những sản phẩm của các đại lý khác. Trước hết, cô vẫn dựa vào những sản phẩm do cô trực tiếp làm, nhưng do không đủ điều kiện, nên cô đi lấy sản phẩm của những đại lý khác bán trước.