Vừa mới không để ý một lúc đã bị Cố Bắc Thần kéo vào cửa hàng, An Noãn Noãn cũng không nhìn rõ biển hiệu trên đầu cửa tiệm ghi cái gì, nhưng được Cố Bối Bối kéo tham quan sơ sơ mới phát hiện cô công chúa nhỏ nhà họ Cố quả nhiên khác biệt. Mở một cửa hàng quần áo cũng rất khác biệt so với những người khác, trang trí trong cửa hàng vô cùng đặc biệt, diện tích cũng rất lớn, được chia thành hai phần, ngay khi bước vào cửa hàng là khu nghỉ chân và hướng dẫn mua sắm, dọc hai bên là hai kiểu phong cách shop-in-shop khác biệt.
Một bên là trang phục rất hiện đại trẻ trung, mà ngay kế bên là tủ quần áo bằng gỗ kiểu cổ, phong cách hoàn toàn khác với bên còn lại, về cơ bản đều là trang phục cách tân thời Thanh, Hán phục, nhiều nhất là phục sức kiểu dân quốc và một số phục sức kiểu phục cổ.
Cố Bối Bối gọi quản lý cửa hàng và một stylist bắt đầu chọn quần áo cho An Noãn Noãn, còn yêu cầu cứ việc chọn đồ phù hợp nhất, dẫu sao anh cô cũng luôn chịu cho chị dâu tiêu tiền, hôm nay cô ấy thế nào cũng phải để Cố Bắc Thần móc tiền cho cô ấy mới được, hừ hừ.
An Noãn Noãn lật xem những tập tranh kiểu cổ phong: "Bối Bối, sao em lại muốn mở cửa hàng thời trang vậy? Sao trước giờ chị chưa từng nghe em nói đến?"
Cố Bối Bối cười nói: "Ai dô, chị dâu, trong giai đoạn đầu người ta mở cửa hàng không phải chị đang thai nghén hai đứa cháu trai của em sao, rồi sau đó chẳng phải chị cũng ở cữ đó ư, đương nhiên không thể nói với chị rồi, dù sao chị cũng đâu hiểu gì mấy về trang phục mà!"
An Noãn Noãn bất chợt dán mắt vào hình ảnh của một bộ lễ phục: "Bộ đồ này quen quá?"
Cố Bối Bối ló đầu sang nhìn lướt qua rồi vỗ trán: "Ái chà quên mất, bộ lễ phục chị mặc trong bữa tiệc trăm ngày của Đại Bảo và Nhị Bảo là đồ thuộc thương hiệu của em!"
An Noãn Noãn nhìn đăm đăm Cố Bối Bối mấy giây, chẳng lẽ con của người có tiền phóng khoáng vậy sao, người ta cứ kinh doanh tùy hứng thế ư, nói vậy, cửa hàng quần áo của Cố Bối Bối đã mở được một thời gian!
Hơn nữa nhà họ Cố cũng chưa từng có ai nhắc đến, thế không phải càng chứng tỏ rằng trong mắt nhà họ Cố, Cố Bối Bối bỏ vốn kinh doanh cũng chỉ là một chuyện vô cùng bình thường ư?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-4121-phuc-suc-hoa-tuong-vi-trang.html.]
Đâu giống như cô và Văn Tinh Tinh, vì để mở xưởng thêu thủ công mà tốn bao nhiêu công sức mới mở được, khi đó đối với cô không có vấn đề gia đình có ủng hộ hay không, nhưng Văn Tinh Tinh, cha mẹ trong nhà vẫn thảo luận, tranh cãi, lo lắng mãi sau mới đồng ý, xem con bé Cố Bối Bối người ta này, mở một cửa hàng to như thế như chơi vậy.
Thật là người so với người tức c.h.ế.t mà! Không thể so sánh được!
Sau khi An Noãn Noãn tham quan mặt tiền cửa hàng, cảm giác và ấn tượng đối với em chồng lại thay đổi, ấn tượng trước đây của cô đối với Cố Bối Bối, điều khác biệt so với những thiên kim quyền thế khác là Cố Bối Bối không ăn h.i.ế.p kẻ yếu, hơn nữa hoàn toàn không có ý xem thường cô, nhưng sau này dần dần phát hiện ra hình như không bắt nạt kẻ yếu là phẩm chất của mọi người trong nhà họ Cố, mà Cố Bối Bối ngoài những điều đó ra, đúng thật là một cô gái khác biệt hiếm thấy!
Cửa hàng thời trang này kinh doanh rất mới lạ, phong cách mặt hàng hoàn toàn khác với các trung tâm thương mại hay các thương hiệu khác!
Mê Truyện Dịch
An Noãn Noãn đang định hỏi Cố Bối Bối nhãn hiệu của trang phục trong cửa hàng này là gì, bất chợt phát hiện trong tập tranh mình cầm trong tay, trang nào cũng có một đóa hoa tường vi trắng LOG!
An Noãn Noãn ngẩng đầu nhìn sang Cố Bối Bối: "A, Bối Bối, trang nào trong tập tranh của em đều có một đóa hoa tường vi, này có ý nghĩa gì không?"
"Là LOG thương hiệu của bọn em ấy! Chị dâu, không nói dối chị, quần áo trong cửa hàng này không phải hàng hiệu quốc tế gì, là một thương hiệu hàng nội địa do một người bạn của em kinh doanh, cũng mới làm mấy năm thôi, hiện chuẩn bị quảng bá sản phẩm, mới mở rất nhiều cửa hàng đại lý, và mặt tiền cửa hàng này của em cũng xem như là hợp tác với họ."
Sau khi Cố Bối Bối nói hết, cảm thấy hơi không ổn, lắc lắc cánh tay An Noãn Noãn: "Chị dâu, đương nhiên ý em nói không phải muốn moi tiền của chị, dù sao có moi cũng moi của anh em đúng không!" Cố Bối Bối nháy mắt như giả như thật với An Noãn Noãn.