Điều kiện phòng bệnh mà Trần Sa Sa ở dù có tệ tới đâu, dù cô ấy không có ai ở bên chăm sóc hoặc là vì sao Đường Thần lại phải lấy tiền của mình ra lừa Trần Sa Sa rằng đây là tiền bồi thường của người đ.â.m cô ấy. Tất cả những thứ này, An Noãn Noãn không có cách nào giúp Trần Sa Sa giải quyết hoặc là giúp cô ấy đòi lại công đạo. Dù sao thì Đường Thần cũng chỉ có thể dùng tiền dàn xếp ổn thoả mọi chuyện. Cô lại có năng lực gì chứ?
Dù sao thì chủ mưu và đồng phạm lúc đó nên c.h.ế.t cũng c.h.ế.t rồi, bỏ tù cũng bỏ tù rồi. Bây giờ La Tây đã c.h.ế.t rồi. Mà Thang Mễ năm trước tham gia vào vụ bắt cóc Sở Kiều Kiều lần đó dù tay bị thương, sau khi chữa trị xong bây giờ vẫn còn đang bị nhốt trong tù. Phỏng chừng Trần Sa Sa vẫn chưa biết được chuyện gì hết. Hoặc cũng có thể nói cô ấy biết hết rồi, chỉ là không nói ra mà thôi.
Nghĩ đến đây, An Noãn Noãn cảm thấy cô quả thực là làm khó bản thân mình rồi. Trên đời này, có rất nhiều chuyện và người, căn bản không phải là muốn thế nào thì có thể như thế ấy. Mà cô là một người bình thường, làm tốt trong phạm vi năng lực của bản thân là được.
Tiếp đến, điều An Noãn Noãn nên làm tốt là ở cạnh Cố Bắc Thần cố gắng hưởng thụ thời gian hạnh phúc chỉ thuộc về hai người là được.
An Noãn Noãn nói thầm trong lòng. Trần Sa Sa, mong cho cô sớm ngày bình phục, tất cả đều ổn.
Giây sau, An Noãn Noãn cong môi, khom lưng xuống lấy từ trong ngăn kéo xe ra một cái đĩa CD nhìn ngắm rồi bỏ vào trong đầu đĩa. Sau khi mở lên liền vang lên một giai điệu nhẹ nhàng lại hơi buồn bã. Dần dần bên trong cả chiếc xe đều là lời bài hát quyện vào nhau: “Anh có hé ra một gương mặt thật xa lạ, tới hôm nay mới nhìn thấy, hơi đau xót cho mối tình duyên ngắn ngủi đó giữa chúng ta, nhìn lên trời không cho nước mắt rơi xuống, không nói một lời oán trách, chỉ là trong lòng có muôn vàn cảm xúc, xem như là duyên nợ kiếp trước, có vay có trả, anh nói là chỉ trách chúng ta gặp nhau quá muộn, em nói vì anh không đủ dũng cảm yêu em, em không mong cầu vĩnh viễn, vĩnh viễn quá xa vời, nhưng lại rơi vào vực thẳm của tình yêu, anh nói là chỉ trách chúng ta gặp nhau quá muộn màng, em nói vì anh không đủ dũng cảm yêu em, dây dưa qua lại giữa yêu và không yêu ngàn vạn lần, chẳng sợ là đã thương tích đầy mình...”
Hai người dường như ăn ý mà bị lời bài hát làm cho không được bình thường. Đến cả Cố Bắc Thần lái xe nhanh cũng lái chậm lại rồi. Mà An Noãn Noãn mở hé một nửa cửa sổ lúc này cũng đang nhìn bên ngoài ngây ngốc, im lặng cảm khái nhân sinh. Vậy mà An Noãn Noãn chầm chầm quay đầu lại. Lúc này, cảm thấy cũng không tồi mà quay mặt qua.
“Bài gì đây?”
“Bài gì?”
Hai người dường như cùng một lúc nói ra một câu như vậy. Sau đó thì đều cười rộ lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-4052-chi-trach-gap-nhau-qua-muon.html.]
“Đĩa CD trên xe của anh. Sao anh lại không biết là bài gì?” An Noãn Noãn ghét bỏ nói.
Cố Bắc Thần một tay cầm tay lái, một tay đặt sau ót An Noãn Noãn, trầm giọng nói: “Em nhìn kỹ xem cái này có phải là xe của bổn soái không?”
Mê Truyện Dịch
Ga-ra của nhà họ Cố có rất nhiều xe nhưng chủ yếu là Cỗ Vỹ Thành và con gái Cố Bối Bối thay nhau lái. Hai cha con họ tới những nơi có hoàn cảnh không giống nhau, gặp gỡ những người không giống nhau, lái kiểu xe gì đều được chú ý.
Mà Cố Bắc Thần lái chủ yếu là xe Humvee gắn biển quân đội hoặc là Land Rover có gắn biển quân đội. Có lúc là xe Jeep. Mà hôm nay anh lái một chiếc xe việt dã Mitsubishi hại An Noãn Noãn vốn lái xe không tốt lúc lái xe tới phải gọi là chua xót.
An Noãn Noãn đối với xe cộ và nhãn hiệu dường như là một tên ngốc. Cô nghiêng đầu: “Cái này sao mà em biết được. Anh cũng không phải là không biết em đối với xe cộ giống như tên ngốc vậy.”
An Noãn Noãn mắng Cố Bắc Thần đồng thời lấy điện thoại ra tìm lời bài hát của bài hát này.
“À, là bài hát mà em có nghe lúc còn nhỏ của Bành Giai Tuệ. Nhưng bây giờ nghe lại vẫn hay như vậy.”
Đầu đĩa còn đang phát đi phát lại lời bài hát này. Cố Bắc Thần cong môi, quay người nhìn về phía An Noãn Noãn: “Lời bài hát quả thực không tệ.” Thật ra anh muốn nói là bài hát này vào đêm khuya anh đi công tác trước đây, nghĩ tới nơi không có người thì sẽ nghe. Nếu nói ra ngoài miệng, nha đầu thối tha này chắc chắn sẽ chê cười anh. Cho nên người nào đó thấy không nói vẫn tốt hơn. Nếu không thì sẽ không còn mặt mũi nữa.
Đây là xe chuyên dụng cho Cố Bối Bối lúc rảnh rỗi hay đi và lúc cô ấy dùng để đi ra vùng ngoại ô điên cuồng. Không cần nghĩ cũng biết nha đầu đó cũng rất thích nghe bài này.