Sau khi Trần Sa Sa được Tiểu Vương và An Noãn Noãn cùng dìu ngồi lên xe lăn ổn thoả rồi thì Nhạc Nhất Phàm cũng làm xong thủ tục quay về.
Trần Toa Toa vội vàng hỏi: “Nhạc Thiếu, có cần tôi bù tiền không?”
Nhạc Nhất Phàm híp mắt: “Cái này không cần cô lo. Thưa ra mấy nghìn tệ đã trả lài tài khoản cho cô rồi.” Nhạc Nhất Phàm nói xong thì đưa tờ hoá đơn qua cho Trần Sa Sa: “Đều ở trên này hết rồi. Thứ hai có nhiều người làm thủ tục. Sau khi cô kiểm tra xong thì có thể xuất viện được rồi.”
Sau khi Trần Sa Sa cảm ơn Nhạc Nhất Phàm cũng không mời anh ta uống nước làm gì cả. Người này đã thay người tài xế gây chuyện qua đây mấy lần rồi (thật ra đều là thay Đường Thần qua đây), mỗi lần qua đây đều không uống nước, cả ghế đặt trong phòng bệnh cũng không ngồi xuống, cứ làm xong việc là đi luôn. Hôm nay đoán chừng là vì e ngại An Noãn Noãn và Cố Bắc Thần nên mới nói uống nước, cũng không vội vàng rời đi như vậy.
Dưới tầng, Cố Bắc Thần và Nhạc Nhất Phàm đi vào trong xe. An Noãn Noãn đẩy Trần Sa Sa rồi nói với người y tá bên cạnh: “Cô nghỉ ngơi chút đi. Tôi và Sa Sa nói chuyện chút.”
Trong vườn hoa của bệnh viện, đây là lần đầu tiên mà An Noãn Noãn và Trần Sa Sa nói chuyện riêng cùng nhau mà còn là dưới tình huống này nữa. An Noãn Noãn cảm thấy nói chuyện với Trần Sa Sa tuyệt đối không thể không chút cố kỵ như cô nói chuyện với Văn Tinh Tinh và Triệu Tử Khanh được. Cô còn phải suy đi nghĩ lại nữa. Dù sao trong miệng của Nhạc Nhất Phàm biết được Trần Sa Sa này nằm viện mà đến cả một người thân cũng chưa từng đến thăm. Cho nên cô còn phải quan tâm tới tâm trạng của cô ấy.
Trần Sa Sa không ngốc. Cô ấy liền mở miệng trước An Noãn Noãn: “Thật sự vô cùng cảm ơn cô, Noãn Noãn!”
“Cô quá khách sáo rồi. Tôi cũng là mới biết cô làm phẫu thuật xương cốt lần thứ hai thôi. Trong một năm nay có quá nhiều chuyện xảy ra rồi. Vụ tai nạn xe lúc trước, tôi cảm thấy tôi phải giải thích rõ ràng với cô...”
“Không cần.” Trần Sa Sa vội vàng nói rồi quay đầu lại nhìn An Noãn Noãn nhẹ nhàng lắc đầu: “Tôi biết. Tôi nghe nói rồi. Thật ra cô cũng là người bị hại thôi. Tôi biết hết rồi.”
An Noãn Noãn cũng không rõ là Trần Sa Sa đã biết được bao nhiêu về vụ tai nạn xe đó rồi. Cô cũng không thể nói quá nhiều. Nếu không gây ảnh hưởng tới Đường Thần người ta thì phải làm sao đây?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-4042-co-gai-lam-cho-nguoi-ta-phai-dau-long.html.]
Cho nên, An Noãn Noãn liền gật đầu: “Vậy thì tốt. Nếu đã biết hết rồi thì tôi không nói nữa. Quả thật tôi cũng là người bị hại. Cho nên lúc đó bởi vì những hiểu lầm này, cũng xem như là hiểu lầm đi. Cũng không qua đây thăm cô...”
Trần Sa Sa lắc đầu: “Không sao. Có vài chuyện, người trong cuộc chúng ta không nhìn rõ được. Chuyện này cũng bình thường thôi. Tóm lại mà nói, người đó còn chưa đến mức mất trí, vẫn còn giữ lại mạng cho tôi. Vụ tai nạn xe đó, người gây ra cũng đã bồi thường toàn bộ tiền thuốc men, viện phí rồi. Cứ cho qua như vậy đi. Dù sao tôi cũng không có năng lực để đấu được với bọn họ, cũng không đấu thắng nổi, lại càng không cần đấu làm gì cả. Cho nên, cứ như vậy đi.”
An Noãn Noãn âm thầm thở dài trong lòng. Cô gái nghe nói là lớn hơn mình hai tuổi này sao lại khiến trong lòng người ta có cảm giác như bị ong đốt chứ?
Lúc trước, khi còn ở “Mại Uy”, cô và Trần Sa Sa chưa từng chính thức gặp nhau. Nhưng cũng chưa từng ghét cô ấy. Chỉ có một điều là cô nghe đồng nghiệp nhiều chuyện nói cô ấy là bạn gái đầu tiên của Đường Thần. Mà An Noãn Noãn lại bất bình thay cho Thang Mễ nên trong lòng coi thường Trần Sa Sa. Nhưng ngoài mặt cũng chỉ là đồng nghiệp nước sông không phạm nước giếng thôi.
Lời nói của Trần Sa Sa rõ ràng như vậy, An Noãn Noãn cũng không thể lại tiếp tục nhắc đến vụ tai nạn xe đó nữa. Cô chỉ đành gật đầu nói: “Cô có thể nghĩ như vậy thì càng tốt. Đối với sự bình phục của cô cũng tốt.”
Trần Sa Sa cười: “Nếu không thì sao đây? Cho nên cứ như vậy là đã tốt lắm rồi! Bây giờ tôi chỉ hy vọng ba tháng sau bản thân có thể đi lại bình thường thôi. Sau đó đi tìm một công việc nuôi sống bản thân là được.”
An Noãn Noãn nhìn đôi mắt dịu dàng đó của Trần Sa Sa cũng không biết nên nói gì. Nhắc đến người nhà của cô ấy, cô cảm thấy không phù hợp. Nhắc đến cô ấy và Đường Thần, cô cảm thấy càng không phù hợp hơn.
An Noãn Noãn chớp mắt, đổi chủ đề: “À, phải rồi Sa Sa. Sau khi cô xuất viện thì còn ở lại Hải Thành không?”
“Có chứ! Bây giờ dáng vẻ như thế này còn có thể đi đâu được nữa? Cứ ở đây bồi dưỡng ổn cơ thể rồi lại nói.”
An Noãn Noãn gật đầu: “Cũng tốt. Như vậy thì tôi có thể rút thời gian ra đi thăm cô.”
Mê Truyện Dịch