Trên đời này còn có một kế sách gọi là “mượn d.a.o g.i.ế.c người” đâu.
Mặc dù ba mẹ của Chu Hiểu và nhà họ Mục là họ hàng xa. Nhưng mà kiểu họ hàng xa lâu ngày không qua lại này cũng là kể từ sau khi Chu Hiểu gả cho Cố Nam Thần, nhà họ Mục vì muốn lấy lòng Chu phu nhân mới lại bắt đầu qua lại. Nhưng mà Cố Nam Thần lại hi sinh. Hai nhà lại rơi vào cảnh đình trệ. Lúc trước, sau khi Chu Hiểu vô ý nghe được chuyện giữa Mục Thanh Tuyết, Mục Hiểu Hiểu và An Noãn Noãn, Cố Bắc Thần thì liền tiếp cận chị em bọn họ.
Ngay lập tức, Mục Thanh Tuyết và Mục Hiểu Hiểu biết được Chu Hiểu đã trở thành con gái của nhà họ Cố. Đương nhiên họ phải nịnh bợ cô ta rồi.
Xe của An Noãn Noãn và Cố Bắc Thần một đường chạy thẳng đến khoa chỉnh hình bệnh viện Vũ Cảnh.
Kỹ năng lái xe của An Noãn Noãn trước nay không tốt. Bình thường còn đỡ. Nhưng có Cố Bắc Thần ngồi cạnh thì cô liền vô cùng căng thẳng.
Cho nên cô nghĩ kỹ vẫn không nên hỏi chuyện anh, chỉ nghiêm túc lái xe.
Mãi đến khi xe của bọn họ dừng lại trong bãi đỗ xe của bệnh viện Vũ Cảnh, sau khi xuống xe, An Noãn Noãn mới hỏi Cố Bắc Thần: “Ai. Sao hôm nay anh hỏi đến Chu Hiểu lại gọi là Chu phu nhân vậy?”
Cố Bắc Thần nhíu mày, giúp An Noãn Noãn xách đồ: “Em dừng xe gấp như vậy là vì hỏi cái này sao?”
An Noãn Noãn liếc mắt khinh thường: “Đương nhiên là không phải rồi. Em muốn nhanh chóng gặp được Trần Sa Sa.”
Cố Bắc Thần im lặng hừ lạnh một tiếng. Nha đầu thối còn dám giấu diếm anh, cô căn bản không thích hợp nói dối.
Đương nhiên Cố Bắc Thần biết trong lòng An Noãn Noãn nghĩ cái gì. Suốt dọc đường tới đây, xem ra nha đầu cũng nhịn đến hỏng rồi.
Nhưng chuyện Chu Hiểu và chị em nhà họ Mục ở cạnh nhau trong mắt Cố Bắc Thần chắc chắn không phải là chuyện gì tốt đẹp. Mặc dù anh không có hứng thú gì với mấy mánh khoé nhỏ giữa những người phụ nữ đó nhưng theo sự hiểu biết của anh chắc chắn là có liên quan đến Noãn Noãn của anh. Dự cảm này, theo như khả năng quan sát nhạy bén của Cố Bắc Thần thì buộc phải đề phòng tai hoạ. Noãn Noãn của anh chắc chắn không thể lại xảy ra sơ xuất gì nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-4022-co-the-dung-di-khap-noi-khoe-an-ai-khong.html.]
Nghĩ như vậy, Cố Bắc Thần liền xoa đầu An Noãn Noãn cưng chiều nói: “Tóm lại, hôm nay gặp phải ba người phụ nữ này. Sau này có thể cách xa họ bao nhiêu thì cách xa họ bấy nhiêu. Ngay cả Chu Hiểu, em có thể gọi tên của cô ta, gọi cô ta một tiếng Chu phu nhân là đã khách sáo với cô ta lắm rồi.”
Thấy An Noãn Noãn không hiểu gì, Cố Bắc Thần nhíu mày, búng vào mũi của An Noãn Noãn: “Lời của chồng, đã nghe thấy chưa?”
An Noãn Noãn xoa xoa mũi trừng mắt nhìn Cố Bắc Thần: “Biết rồi. Lúc nào cũng búng vào mũi của người ta.” Dứt lời, An Noãn Noãn cười xấu xa nhìn về phía Cố Bắc Thần: “Em cũng muốn búng vào mũi của anh. Anh cũng búng mũi em nhiều lần lắm rồi. Bây giờ mũi em sắp rơi xuống rồi.”
Môi Cố Bắc Thần hơi cong lên độ cong thương hiệu của Cố thiếu, hơi gật đầu, khom lưng, tiến lại gần An Noãn Noãn: “Ừm. Cho em búng đó.”
Lúc này, An Noãn Noãn bị tư thế mờ ám này của Cố Bắc Thần cọ vào má làm cho mặt đỏ ửng lên. Lúc này, có một tiếng bước chân trầm lặng đi lại gần chỗ của họ. Dù sao thì ánh sáng ở hầm để xe cũng tương đối mờ mịt. Cho nên đây cũng là nơi tốt cho các cặp đôi liếc mắt đưa tình.
Nhưng tiếng bước chân này lại không phù hợp với tình hình. An Noãn Noãn nghe thấy tiếng bước chân thì thì vội vã lùi lại đằng sau một bước rồi đẩy Cố Bắc Thần ra: “Anh đáng ghét!”
Mê Truyện Dịch
Nhưng An Noãn Noãn lùi về sau quá vội vã nên suýt nữa thì ngã lảo đảo đập lưng xuống.
“Cẩn thận chút.” Dứt lời, Cố Bắc Thần ôm An Noãn Noãn vào trong lòng, giữ cô chắc chắn trước ngực. Anh cũng chẳng thèm nhìn tới nơi phát ra tiếng bước chân mà chỉ nhìn chăm chú vào mắt của An Noãn Noãn, hơi tức giận nói: “Anh là chồng của em. Anh cũng không phải là nước lũ và thú dữ. Em lùi cái gì chứ? Suýt chút nữa thì ngã rồi.”
“A.” An Noãn Noãn thấy người nào đó hơi tức giận thì liền nịnh bợ: “Anh tức giận cái gì chứ? Vẫn còn chưa ngã mà.” Người phụ nữ nào đó nói rồi cố tình làm nũng lắc lắc cánh tay của Cố Bắc Thần.
Cố Bắc Thần tức nghiến răng nghiến lợi véo má của An Noãn Noãn: “Có bổn soái ở bên cạnh mà cũng có thể ngã được. Vậy Cố Soái anh đây quả thực là đáng bị lột da rồi.”
An Noãn Noãn cười “ha ha” lấy lòng Cố Bắc Thần: “Đúng vậy! Em biết có anh ở đây sẽ không ngã nên mới lùi sau nhanh như vậy.”
“Ai ôi này.” Một tiếng nói kỳ quái vang lên: “Cố Soái, hai người có thể đừng đi khắp nơi khoe ân ái không?”