An Noãn Noãn xuống lầu đi vòng vòng vẫn không nhìn thấy chị Dương, lại lo lắng cho chân của Cố Bắc Thần, liền nhanh chóng lên lầu, chờ anh.
Trên ban công nhìn xuống, An Noãn Noãn ngồi trên ghế xem điện thoại, xem thông tin tuyển dụng từ các tạp chí lớn và một số cổng thông tin lớn hơn.
Đột nhiên, Cố Bắc Thần kéo cửa phòng tắm đi ra, vậy mà không mặc đồ ngủ, chỉ quấn hờ chiếc khăn tắm, lau tóc nghênh ngang bước ra khỏi phòng tắm.
Mặc dù khi ở bệnh viện, An Noãn Noãn đã thấy qua cơ thể của Cố Bắc Thần, nhưng khi đó là trong tình huống anh còn ăn mặc chỉnh tề, xắn ống tay áo, ống quần, cổ áo, lau qua một chút là xong, nhưng người đàn ông lúc này không thể không khiến phụ nữ ngây ngốc, không thể không chảy nước miếng.
Làn da màu lúa mạch, cơ n.g.ự.c rõ ràng, vừa to lại mạnh mẽ, hạt nước trên cơ n.g.ự.c anh trượt xuống, giống như một tầng ngọc mịn bám trên người anh...
"Xem đủ chưa?" Cố Bắc Thần lười biếng cười xấu xa nói.
An Noãn Noãn lúc này mới im lặng nuốt nước miếng một cái, bất động thanh sắc thu hồi ánh mắt, do da mặt mỏng mà hai má đỏ bừng.
Lắp bắp nói: "Ối sao lại nhanh như vậy, không phải anh khó chịu muốn ngâm lâu một chút sao? Chân có sao không?" Nói xong, cô liền đứng dậy đi về phía anh, đỡ lấy anh.
Mê Truyện Dịch
Cố Bắc Thần ngược lại không chút khó khăn ngồi lên ghế bên ngoài ban công, An Noãn Noãn đưa cho anh viên thuốc và ly nước ấm: "Buổi trưa anh không uống thuốc, bây giờ nhanh chóng uống đi."
Cố Bắc Thần uống xong, liền nhìn thấy trang web mà An Noãn Noãn tìm kiếm: "Em đang chơi gì vậy?"
An Noãn Noãn nhanh chóng cất điện thoại đi, cảm thấy rất xấu hổ, người nghèo còn chưa tính, lại còn thất nghiệp, thật sự khiến cho quân trưởng người ta phải mất mặt, người ta là quân trưởng Cố kiêu ngạo như vậy, còn là con trai nhà họ Cố, làm sao lại kết hôn với đứa con gái nghèo kiết xác như cô!
"Không có chơi gì cả, đang xem tin tức tuyển dụng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-402-toi-day.html.]
Cố Bắc Thần đương nhiên biết rõ cô gái kia cũng có lòng tự trọng, liền không nói đến công việc nữa, nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô: "Tạm thời đừng vội tìm công việc, giúp anh dưỡng thương trước đã, chờ anh tốt rồi sẽ sắp xếp nghỉ vài ngày, đưa em đi du lịch một chút, rồi trở về tiếp tục làm việc."
Trong lúc An Noãn Noãn vẫn còn suy nghĩ, Cố Bắc Thần đã đứng dậy: "Được rồi, đừng xoắn xuýt nữa, anh về phòng làm việc có chút chuyện, nhé?"
An Noãn Noãn đành phải gật đầu: "Được rồi, nhưng người nhà anh biết tôi không có việc làm thì sẽ không tốt lắm."
Cố Bắc Thần nói: "Bọn họ mới mặc kệ những chuyện này, hơn nữa vợ anh, anh nói do anh sắp sếp, thì không ai dám ghét bỏ em."
An Noãn Noãn vốn định pha cho Cố Bắc Thần một ly cà phê, nhưng lại nhớ anh đang dưỡng thương nên phải ăn cháo.
Khi An Noãn Noãn bưng cháo đến phòng làm việc, Cố Bắc Thần đang nhìn chằm chằm màn hình máy tính, hai tay hình chữ bát (八) xoa cằm, so với động tác ngày đó nhìn anh ở quán cà phê giống nhau như đúc.
Cô nhàn nhã lười biếng nói "này" một tiếng, Cố Bắc Thần ngẩng đầu lên: "Em vào đi."
An Noãn Noãn bưng cháo đặt trên bàn: "Tôi vừa nấu xong nhân lúc còn nóng anh mau uống đi!"
Cố Bắc Thần ngửi mùi cháo bốc khói nghi ngút: "Ừm, thơm thật." Nói xong, anh nhìn An Noãn Noãn: "Tới đây."
An Noãn Noãn đi đến cạnh bàn vài bước, cười hỏi: "Làm sao vậy?" Giọng nói nhẹ nhàng mang theo vẻ cười nhè nhẹ.
Cố Bắc Thần kéo tay An Noãn Noãn một phát, khiến cô ngồi trên đùi của mình, An Noãn Noãn sợ đến mức hét lên: "A, chân anh đang bị thương đó."
Yết hầu Cố Bắc Thần chuyển động lên xuống: "Vết thương ở mắt cá chân, không có gì đáng ngại."