Cố Bắc Thần đặc biệt đổi xưng hô với Chu Hiểu thành Chu phu nhân. Hơn nữa còn gằn giọng ba chữ Chu phu nhân.
Cố Bắc Thần chào hỏi mấy người đẹp quả thực nghe rất khó chịu. Nhưng lại vừa ý của An Noãn Noãn.
Nhưng mà An Noãn Noãn không hiểu cho lắm. Từ sau bữa tiệc trăm ngày, cô vẫn chưa gặp lại Chu Hiểu thêm lần nào nữa. Đây cũng có thể xem như lần đầu tiên gặp cô ta kể từ sau bữa tiệc trăm ngày kia. Nhưng Cố Bắc Thần vậy mà lại đổi cách xưng hô thành Chu phu nhân. Không lẽ Chu Hiểu đã rời khỏi nhà của bác hai rồi sao?
Tiếp đó, An Noãn Noãn tỏ rõ cô không muốn đối phó tới ba người phụ nữ với đôi mắt đang tức giận, liền ngước mắt lên nhìn vào đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu An Noãn Noãn của Cố Bắc Thần.
Người nào đó liền hiểu ý mà ôm lấy eo của An Noãn Noãn, lách qua ba người phụ nữ đứng chắn trước mặt, hơi gật đầu: “Chúng tôi đi trước.”
An Noãn Noãn cứ như vậy mà bị Cố Bắc Thần dẫn đi. Mà ba người phụ nữ há hốc miệng. Cuối cùng họ ngậm miệng lại, nhìn nhau.
Chu Hiểu nhìn bóng lưng của Cố Bắc Thần và An Noãn Noãn híp mắt lại, vểnh môi, ưỡn ngực, nhanh chóng theo hai người đi vào thang máy. Hai chị em nhà họ Mục lúc này mới chậm một nhịp mà nhấc chân lên đi theo.
Cửa thang máy mở ra, Cố Bắc Thần kéo theo An Noãn Noãn vào trong. Chu Hiểu cũng dẫm lên giày cao gót mà đứng bên cạnh An Noãn Noãn, nhìn màn hình biểu thị số tầng: “Hai người đi tầng mấy?”
Cố Bắc Thần nhìn về phía An Noãn Noãn: “Đi tầng mấy?”
An Noãn Noãn nhìn vào số tầng: “Tầng ba.”
Bởi vì tầng ba là đồ ăn vặt, mấy đồ ding dưỡng bồi bổ sức khoẻ. Cô nghĩ chắc ba người phụ nữ bên cạnh có lẽ sẽ lên tầng năm mua trang sức, túi xách hàng hiệu các kiểu.
Nhưng một giây sau, sau khi Cố Bắc Thần ấn tầng ba, Chu Hiểu và hai vị tiểu thư nhà họ Mục cũng không ấn số thêm nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-4012-co-thieu-cung-phu-nu-di-dao-pho.html.]
Cố Bắc Thần thu lại ánh mắt. Ngoài mặt anh không thể hiện ra bất kỳ cảm xúc gì nhưng trong lòng thì thấy ba người phụ nữ đáng ghét này đúng là phiền c.h.ế.t rồi.
Mà An Noãn Noãn cũng giống như vậy! Đã rất lâu rồi cô không ra ngoài đi dạo phố. Không dễ dàng gì mới có thời gian để đi ra ngoài mua mấy thứ đồ bổ dưỡng thì lại bị mấy người như âm hồn không tan đi theo.
Đi ra khỏi thang máy, Chu Hiểu nhìn An Noãn Noãn: “Noãn Noãn, hai người là muốn mua đồ dinh dưỡng sao?”
“Ừ.” An Noãn Noãn vừa rồi nghe Cố Bắc Thần gọi Chu Hiểu là Chu phu nhân thì cũng không thèm giả vờ quanh co gọi cô ta là chị dâu mà liền ừ một tiếng. Sau đó cô gật đầu với ba người phụ nữ đằng sau: “Vậy, các cô đi mua sắm đi.”
Nói gì thì nói, Mục Thanh Tuyết vẫn là người phụ nữ có chút đầu óc. Ít nhất mấy năm nay, cô ta cũng rất cố gắng liều mạng, rất mệt. Nhưng cho dù ở trong mối quan hệ nào đi nữa thì phụ nữ chỉ có dung mạo thôi là không thể được. Mà trước mắt nhà họ Mục, Mục Thanh Tuyết ngoài việc có dung mạo ra thì cũng chẳng có tư bản hay chỗ dựa gì hết. Cho nên từ sau khi hủy hôn với Cố Bắc Thần, cô ta vẫn luôn nghĩ cách để bắc cầu quan hệ với các công tử nhà tài phiệt khác trong Hải Thành. Nhưng mà làm sao lại dễ dàng như vậy được!
Cho nên cô ta từng hối hận việc đồng ý với người nhà hủy hôn với nhà họ Cố. Mặc dù lúc đó cô biết Cố Bắc Thần đính hôn với cô ta, không có lấy một tý tình cảm, quan hệ yêu đương. Nhưng mà cô ta thích.
Đáng tiếc, cô ta sinh sai chỗ. Nhà họ Mục là kiểu bái cao dẫm thấp, không có tầm nhìn xa. Bởi vì chút biến động nhỏ của nhà họ Cố mà hủy hoại cả đời này của cô ta. Sao cô ta có thể không hối hận được?
Nếu như Mục Thanh Tuyết cô ta gả cho thái tử gia nhà họ Cố. Vậy thì con đường minh tinh sẽ rực rỡ tới mức nào? Mặc dù nhà họ Cố không làm trong ngành giải trí này. Nhưng tài trợ thì chắc chắn là không có vấn đề gì. Mấy người đại lão khống chế ngành giải trí đó nghe thấy cô ta là thái tử phi nhà họ Cố thì chắc chắn sẽ quỳ xuống cầu xin cô ta. Đáng tiếc. Thật đáng tiếc.
Mê Truyện Dịch
Mắt thấy bóng lưng của An Noãn Noãn và Cố Bắc Thần sắp đi xa. Mục Thanh Tuyết vẫn gọi theo một tiếng: “Cố Thiếu.”
Cố Bắc Thần nhíu mày, đưa lưng về phía cô ta: “Chuyện gì?”
Mục Thanh Tuyết thấy Cố Bắc Thần dừng bước thì vui vẻ dẫm giày cao gót đi lên trước: “Cố Thiếu, em muốn mời anh và Noãn Noãn uống cà phê. Hai người xem...”
Cố Bắc Thần không thèm nhìn Mục Thanh Tuyết: “Không được. Hôm nay chuyện chúng tôi cần làm rất nhiều. Có cơ hội rồi nói sau.”