Cố Bắc Thần nhíu mày. Rất lâu sau, anh mới gật đầu: “Chính là người phụ nữ bị xe đâm, sau lại giá họa cho em?”
An Noãn Noãn cạn lời nhìn Cố Bắc Thần: “Đúng là cô gái đó. Nhưng không phải cố ấy muốn hãm hại em. Anh cũng biết mà lúc đó cô ấy không biết cái gì hết.”
Cố Bắc Thần vỗ nhẹ lên đầu An Noãn Noãn: “Được. Em nói trắng thì là trắng, đen thì là đen. Phu nhân cảm thấy đúng. Vậy chắc chắn là đúng.”
Trong lời nói này của Cố Bắc Thần rõ ràng còn mang theo ý đùa cợt và trêu chọc. An Noãn Noãn không nói gì, lắc đầu: “Được rồi. Được rồi. Cố Soái, anh đừng xem em như trò đùa nữa. Anh làm như này không khác gì hôn quân không có não hết. Đây không phải hiểu sai ý của người ta rồi sao?”
“Ha ha.” Cố Bắc Thần cười to một tiếng. Anh ôm lấy eo của An Noãn Noãn đi về phía trung tâm thương mại, thấp giọng trêu đùa: “Quả nhiên là một tiểu yêu tinh mê hoặc lòng vua mà.”
“Anh mới là yêu tinh!” An Noãn Noãn phản bác lại. Cô mới không thèm làm yêu tinh gì đó.
Bãi đỗ xe ở trung tâm thương mại. Đỗ xe xong. Bởi vì hôm nay Cố Bắc Thần uống rượu với Cẩm Phong cho nên An Noãn Noãn lái xe. Từ lúc xuống xe đi đến cửa ra vào của trung tâm thương mại, hai người vừa đi vừa liếc mắt đưa tình. Cố Bắc Thần đã nói to lại cười to một tiếng. Cả bãi đỗ xe ở tầng hầm đều vang vọng tiếng cười sảng khoái của anh.
Sau đó tiếng giày cao gót hỗn loạn “lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc” càng lúc càng tới gần. An Noãn Noãn hơi liếc mắt qua. Thế mà lại lại Mục Thanh Tuyết và Mục Hiểu Hiểu n.g.ự.c to không não của nhà bọn họ. Đứng giữa hai người họ vậy mà còn có thêm cả Chu Hiểu. Tổ hợp ba người này làm cho An Noãn Noãn không hiểu rõ cho lắm.
An Noãn Noãn cũng chỉ là quét mắt qua một cái. Cô cảm thấy có lẽ là bản thân cô nhìn nhầm rồi.
Mê Truyện Dịch
Nhưng ngay sau đó lại là giọng nói mê hoặc của Chu Hiểu: “Noãn Noãn, Bắc Thần? Thì ra thật sự là hai người.” Chu Hiểu nói xong rồi nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của chị em nhà họ Mục, giẫm lên giày cao gót đứng trước mặt An Noãn Noãn và Cố Bắc Thần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-4011-co-thieu-cung-phu-nu-di-dao-pho.html.]
Lúc này, vị trí của nhóm người bọn họ đang ở đoạn dưới bãi đỗ xe chuẩn bị tiến vào thang máy. Ánh đèn rõ ràng sáng hơn so với trong hầm để xe rất nhiều. An Noãn Noãn liếc mắt quét qua ba người phụ nữ trước mặt một cái. Mỗi người bọn họ đều mặc đồ hiệu, trang điểm tinh tế, đeo trang sức sáng lấp lánh làm cho An Noãn Noãn phải hoa cả mắt.
Người đàn ông bên cạnh thì lạnh lùng như sắt không thèm lên tiếng. An Noãn Noãn cũng không thể cứ trong chốc lát thì giả vờ làm một người cao lãnh được.
“Chị dâu, Mục đại tiểu thư, Mục nhị tiểu thư.” An Noãn Noãn lên tiếng chào hỏi ba người đẹp.
Mục Thanh Tuyết véo cánh tay của Mục Hiểu Hiểu, dùng mắt ra hiệu, thể hiện rõ hôm nay cô ta tuyệt đột không được gây chuyện. Không nhìn xem là ai đi cùng người phụ nữ này! Lại nói, kể từ sau khi nghe nói An Noãn Noãn sinh được một cặp song sinh là con trai, những người phụ nữ luôn muốn thu thập An Noãn Noãn làm gì dám gây chuyện chứ.
Người ta bây giờ dù có thế nào đi nữa thì cũng đã ngồi lên vị trí thiếu phu nhân của nhà họ Cố rồi, còn ngồi rất vững chắc nữa.
Mục Thanh Tuyết nở nụ cười đưa tay về phía An Noãn Noãn: “Noãn Noãn, đã lâu không gặp. Sinh con xong rồi cô càng ngày càng đẹp ra đó.” Dứt lời, Mục Thanh Tuyết liền nghiêng đầu nhìn về phía Cố Bắc Thần đang lạnh lùng mà cười còn tươi hơn: “Cố Thiếu, cùng phụ nữ đi dạo phố. Đúng là rất hiếm thấy!”
Mục Thanh Tuyết trước nay luôn là niềm kiêu hãnh của nhà họ Mục cũng là có nguyên nhân cả. Thật ra kỹ năng diễn xuất của cô ta khá tốt. Nhưng ở trong ngành giải trí cô ta vẫn luôn diễn những vai không nổi tiếng được. Xét về nguyên nhân, ngoài những nguyên tố khác ra thì cô ta không giống như Sở Kiều Kiều từng có một người quản lí tốt. Đương nhiên kiểu đàn ông che giấu thân phận thái tử gia hạ mình tới làm người quản lý cho người khác không phải ai cũng có thể gặp được. Cái này có thể gặp nhưng không thể mong cầu!
Cho nên nói thứ Mục Thanh Tuyết thiếu là thế lực ở phía sau, là một công ty giải trí đồng ý chi nhiều tiền cho cô ta và một người quản lý tốt.
Câu nói này của Mục Thanh Tuyết ngược lại nói trúng tim của Cố Bắc Thần. Tốt xấu gì thì anh cũng thích nghe câu nói này. Cố Bắc Thần liền thu lại bộ mặt lạnh lẽo như núi băng khiến người khác không thể lại gần rồi nhìn ba người phụ nữ trước mặt hơi gật đầu: “Chào Chu phu nhân và hai vị tiểu thư nhà họ Mục.”