Nghe giọng Sở Kiều Kiều không thích hợp cho lắm, Mạc Đồng lái xe ra khỏi nhà để xe tầng hầm, mãi cho đến khi xe dừng ở bên cạnh Sở Kiều Kiều, cửa kính xe hạ xuống.
"Lên xe. Nhanh lên." Đường Thần nói ngắn gọn bốn chữ, anh ta đối với yêu cầu lớn nhất của bản thân là nhất định không được tùy tiện truyền ra ngoài scandal nào, đây là bước đầu tiên anh ngồi vững vàng ở vị trí chủ tịch của Thịnh Đường.
Tuy rằng Sở Kiều Kiều ở công ty này lấy tên Sở Mộng Dương để tồn tại nhưng mà người của công ty cũng không ngốc, ai không nhận ra cô ấy chính là Sở Kiều Kiều chứ!
Sở Kiều Kiều lên xe trên màn hình điện thoại vẫn còn đang dừng lại ở tin tức kia, người cũng thất thần nghiêm trọng.
Đường Thần hơi nhíu mày: "Không có tinh thần như vậy, đi gặp khách hàng là không thể được." Quan trọng là cô ấy muốn đi gặp khách hàng thế nhưng lại là ông thần tài của Đường Thần, dáng vẻ này xuất hiện trước mặt người nào đó, không chừng có người hiểu lầm tưởng rằng Đường Thần anh ta ngược đãi Sở Kiều Kiều!
Sở Kiều Kiều cảm thấy bản thân cả người cũng không tốt, tâm tư đều ở trên hình ảnh m.á.u me khủng khiếp kia, liền nhìn qua Đường Thần: "Tổng giám đốc Đường, tôi có chút không khỏe có thể thay người khác được không?" Mũi và trán của Sở Kiều Kiều đã toát đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch.
Đường Thần nhíu mày: "Vậy không được, đổi người khác, tôi thì không sao nhưng đối phương nhất định sẽ muốn mạng của tôi. Cho nên, cô vẫn là cố gắng một chút đi! Hoặc là gặp khách hàng rồi, cơ thể tự nhiên sẽ tốt lên."
Sở Kiều Kiều giơ tay lên lau mồ hôi: "Vậy có thể đừng bắt tôi uống rượu được không?"
Đường Thần nhìn ra ngoài cửa sổ: "Ừm, hôm nay chắc không cần uống rượu."
"Vậy thì tốt, cảm ơn tổng giám đốc Đường." Sở Kiều Kiều thở ra một hơi.
Đường Thần hơi nhíu mày, thói đời này quả nhiên là thế sự vô thường! Đã từng là cô chủ của nhà họ Sở cao ngạo ngông cuồng tự đại, bây giờ làm sao lại kinh hãi như vậy, nói chuyện với anh ta cũng run rẩy như thế, anh ta đáng sợ như vậy sao?
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-3982-khong-tim-khong-phoi-lam-ton-thuong-trai-tim-cua-tong-giam-doc-duong.html.]
Xe dừng ở một con phố kinh doanh bất động sản của Thịnh Đường, Sở Kiều Kiều mới hiểu ra ở trên địa bàn của Đường Thần ăn cơm, vậy chắc không phải là khách hàng quá khó khăn gì đó!
Rẽ bảy rẽ tám, cuối cùng lại chính là sân sau của quán cà phê sân nhỏ tao nhã nhất của Đường Thần.
Sở Kiều Kiều trong đầu đều là những tin tức kia, cứ ngơ ngác theo Đường Thần tiến vào cánh cửa hình vòm của sân sau.
Tre trúc, cây cảnh, các loại hoa tươi còn có gạch màu xanh lát thành con đường nhỏ, một tấm gỗ nguyên cây chưa xẻ làm thành một cái bàn ở bên, dĩ nhiên đang ngồi đó là Cẩm Phong và Cố Bắc Thần còn có cả An Noãn Noãn!
Sở Kiều Kiều mạnh mẽ chớp mắt, mà Cẩm Phong chậm rãi đứng dậy, nhìn về phía Đường Thần, hai người nhìn nhau sau khi gật đầu một cái, Cẩm Phong liền đi đến gần Sở Kiều Kiều, đưa tay ra kéo tay của cô ấy đi.
Tay của Sở Kiều Kiều tránh về phía sau, lùi về sau một bước, ngửa đầu lên nhìn Cẩm Phong, giống như là từ trong mắt của anh ta nhìn ra cái điểm nhìn đó, một lúc lâu, Cẩm Phong lúc này mới nhíu mày: "Ngốc rồi? Anh có đẹp trai như vậy sao?"
Ba người ở phía sau ngồi ở bàn nguyên cây gỗ làm như không nhìn thấy hai người kia, Cố Bắc Thần và An Noãn Noãn hôm nay đều mặc quần áo đôi màu xanh quân đội thoải mái, ngay đến cả giày cũng là giày đôi. Điều này khiến Đường Thần trong lòng không thoải mái nhìn hai người: "Ăn gì?"
An Noãn Noãn ăn que kem quá nhanh, ngoài miệng dính một vòng tròn bơ và sô cô la: "Tôi ăn kem và bánh ngọt, không ăn cái khác." Nói xong, cô còn không tim không phổi sát muối làm tổn thương tổng giám đốc Đường: "Tổng giám đốc Đường, anh tiến cử cho Cố Bắc Thần mấy món ăn ngon của nhà các anh đi!"
Đường Thần ở trong lòng thầm mắng một câu, mẹ nó phân chó của con ch.ó con cũng không tồi, có cần cho Cố Bắc Thần nếm thử một ngụm không?
Nhưng tổng giám đốc Đường trong ngoài không đồng nhất, lạnh nhạt nhìn Cố Bắc Thần: "Trên menu có viết rồi, tự mình xem đi."