Ánh mắt Sở Kiều Kiều loé sáng: "Được rồi Đường tổng, tôi đã có cách, yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho tôi!"
"Tôi tin tưởng cô có thể làm tốt chuyện này, cũng không uổng công Phong thiếu đã khổ tâm một phen." Đường Thần nói xong liền đẩy cửa xuống xe, được người hộ tống lên một chiếc xe sang trọng khác.
Đưa mắt nhìn Đường Thần xuống khỏi xe, lúc này An Noãn Noãn mới khởi động xe, đầu óc chậm chạm tiêu hoá hết những lời vừa rồi Đường Thần nói, đưa mắt nhìn Sở Kiều Kiều ở ghế lái phụ: "Có thể nói ý định của em không? Chị còn chưa yên tâm, đương nhiên không phải là không tin tưởng em, mà là lo cho em."
Lúc này Sở Kiều Kiều mới thu ánh mắt lại: "Em đã có cách, chị yên tâm, bất kể là dùng cách gì nộp tiền bảo lãnh La Tây ra thì đều khó có thể để cho Cố Bắc Thần và Đường Thần làm chuyện này, chuyện này không thể để bọn họ bị vướng vào nữa, cho nên em là người thích hợp nhất, đương nhiên là chị cứ yên tâm, bởi vì em sẽ không tự mình ra mặt."
An Noãn Noãn nhíu mày: "Vốn không có ý định để em nộp tiền bảo lãnh bà ta ra ngoài, nhưng vừa rồi Đường Thần nhắc nhở, chị cảm thấy phải để bà ta ra ngoài, có một số việc lúc đó mới có thể ra tay được."
"Ừm, dù sao thì vẫn còn có quá nhiều chuyện bà ta không nói rõ ràng." Sở Kiều Kiều nói xong liền hé mắt: "Đưa em đến dưới lầu là được rồi, chị nhanh chóng về nhà đi! Đỡ phải khiến cho Cố Bắc Thần gọi điện thoại đến."
Lúc này Sở Kiều Kiều hệt như tiên tri, vừa nói xong thì điện thoại của Cố Bắc Thần liền gọi đến.
...
Ba ngày sau.
La Tây "được như ý muốn" chờ quản giáo điểm danh.
"La Tây, đi ra." Giọng cứng rắn của quản giáo vừa dứt, La Tây liền bỏ cái giẻ rách trong tay ra, hung ác trừng mắt nhìn những nữ phạm nhân trong phòng: "Hừ, đám phụ nữ thấp hèn c.h.ế.t tiệt, chờ đó cho lão nương, quay lại sẽ xử lý các ngươi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-3932-duoc-nguoi-khac-uy-thac.html.]
Mấy người phụ nữ phạm nhân khác lo lắng nhìn đầu sỏ: "Đại tỷ, mụ phù thủy già kia thật sự sẽ trở mình được sao? Vậy cuộc sống sau này của chúng ta không phải sẽ rất khó khăn sao?"
Mê Truyện Dịch
"Phụt." Đầu sỏ hai tay chống nạnh: "Bà ta sao? Đi ra ngoài còn có khả năng sống sao? Ha ha, muốn xử lý chúng ta? E rằng bà ta không có cơ hội này."
La Tây không nhịn được coi thường mà liếc quản giáo: "Có phải là con gái tôi đến nộp tiền bảo lãnh tôi không?"
Khoé miệng quản giáo co rút: "Không phải con gái, nghe nói là bạn của con gái bà."
"Vậy sao? Vậy cũng không sao, tôi đã nói rồi, Kiều Kiều của tôi nhất định sẽ nghĩ cách để tôi ra ngoài, đi thôi! Đưa tôi đi xem thử." La Tây nói xong, lại do dự vài giây, khó xử nói: "Có thể chờ tôi mấy phút không? Tôi đi rửa mặt, sửa sang lại bản thân một chút."
Mấy phút sau, La Tây xuất hiện ở phòng giam với quản giáo, người đến vậy mà lại là một người khoảng bốn mươi tuổi, còn là đàn ông, La Tây không biết, nhưng lại cảm thấy rất quen mặt?
Người đàn ông liếc nhìn bộ quần áo, dù đã sử sang lại nhưng vẫn không thể nào trở lại vẻ cao quý như trước.
Người đàn ông nhìn La Tây rồi khẽ vuốt cằm: "Bà La, không nhận ra tôi sao?"
La Tây lắc đầu, lại gật đầu: "Dường như quen mặt, nhưng lại không nhớ ra tên tuổi của ông, có lẽ ở bên trong bị ức h.i.ế.p nên đầu óc không tốt lắm."
"Biren, họ Uông, Uông Lập Xuyên, đã từng gặp bà La ở 'Thiên Chi Kiêu Tử", Biren là người được giới thiệu, hiện giờ hợp tác với tiểu thư Sở Kiều Kiều, tôi nhận được ủy thác của người nên đến đây."
Mặt mày La Tây lập tức sáng bừng: "Nhớ rồi, nhớ rồi, vậy trước tiên xin cảm ơn Uông tiên sinh."