Bởi như vậy, An Noãn Noãn liền có chút lúng túng, bầu không khí càng lúc càng ngột ngạt!
An Noãn Noãn đưa tay gãi đầu: "Vậy Đường tổng đại nhân đại lương, lúc đó tất cả chúng ta đều bị quá nhiều chuyện giả dối che mờ mắt và tâm, căn bản không nhìn thấu người và sự việc."
Đường Thần liếc mắt nhìn xe phía sau, Mạc Đồng liền hiểu ý của Đường Thần, vội vàng đóng cửa xe lại, quay lưng trông coi ở cửa xe.
Lúc này Đường Thần không nói tiếng nào mà nhàn nhạt liếc mắt nhìn An Noãn Noãn và Sở Kiều Kiều, cả giận nói: "Lúc đó người bị che mờ mắt chỉ có cô và những người bạn không có đầu óc kia của cô thôi, không có tôi."
Lúc này An Noãn Noãn và Sở Kiều Kiều liếc nhìn lẫn nhau, cũng không dám phản bác, dù sao thì lúc đó có nhiều chuyện liên tiếp xảy ra như vậy, mà An Noãn Noãn còn ở trước mặt nhiều người như thế nắm lấy cổ áo Đường Thần nói sẽ không để yên cho anh ta, trong lập trường hợp bức bách Đường Thần và Thang Mễ phải ở bên nhau, bây giờ nghĩ lại, bản thân liền muốn chết.
Đúng thật là giúp kẻ ác làm chuyện xấu mà!
Thấy hai người phụ nữ không nói gì thưa dạ bảo vâng như vậy, Đường Thần khẽ nhếch khoé môi, giây phút liền khôi phục vẻ nghiêm túc nói: "Còn có một chuyện vô cùng quan trọng, chính là hôm nay hai người có một sơ hở vô cùng quan trọng.”
An Noãn Noãn vừa bị lời nói kia làm cho héo như quả cà đâu, sau khi nghe Đường Thần nói có sơ hở thì liền hồi đầy m.á.u bật dậy: "Hả, vậy anh mau nói đi."
Đường Thần trừng mắt nhìn An Noãn Noãn: "Hôm nay từ đầu đến cuối tại sao lại không hỏi bà La về chuyện Thang Mễ đã làm cái gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-3931-duoc-nguoi-khac-uy-thac.html.]
"Hả?" An Noãn Noãn kinh hãi hét lên, nhìn về phía Đường Thần: "Vậy sao anh không đề cập chuyện đó với tôi?"
Sở Kiều Kiều đỡ trán, đá An Noãn Noãn một cước, sao An Noãn Noãn có thể hỏi như vậy chứ! Nhưng lời đã nói rồi thì làm sao thu lại được.
Đường Thần nhíu mày, giọng nói rõ cao hơn: "Tại sao tôi phải nhắc nhở cô?" Óc heo, lâu như vậy rồi mà vẫn còn đơn thuần như thế, trong đáy lòng Đường Thần ghét bỏ vài câu với An Noãn Noãn.
Mê Truyện Dịch
Sở Kiều Kiều có nhiều lúc hiểu rõ quan hệ lợi ích với cấp cao hơn An Noãn Noãn, dù sao thì cô ấy ở nhà họ Sở đã mưa dầm thấm đất nhiều hơn An Noãn Noãn.
Sở Kiều Kiều lén liếc mắt nhìn Đường Thần, phát hiện người đàn ông kia rõ ràng đang thương hương tiếc ngọc nhìn An Noãn Noãn, nhưng trên mặt lại là dáng vẻ tức giận, cũng có thể là anh ta không thật sự tức giận, dù sao thì Sở Kiều Kiều cũng không hiểu rõ bằng Đường Thần.
Sở Kiều Kiều đẩy An Noãn Noãn nói: "Hôm nay nhất định là chị bị người phụ nữ kia làm cho tức giận mà não ngắn hơn bình thường rồi, chị suy nghĩ lại trường hợp đó, Đường tổng làm sao mà nói được, anh ấy chỉ là người làm cầu nối cho hai chúng ta đi qua thôi, chủ tịch Thịnh Đường làm sao có thể xen vào những chuyện hỗn độn như vậy!" Sở Kiều Kiều vừa nói vừa nháy mắt với An Noãn Noãn.
"A." Lúc này An Noãn Noãn mới đỡ trán nhanh chóng nói với Đường Thần: "Hôm nay tôi vừa tức vừa vội, cho nên hồ đồ luôn rồi, sao có thể nhớ tới Thang Mễ a~."
"Phụt." Sở Kiều Kiều nhanh chóng che miệng cười.
Đường Thần nhìn thời gian: "Được rồi, không sao, dù sao thì lần này Thang Mễ cũng không trở về được, chỉ bằng một chuyện cô ta bắt cóc Sở Kiều Kiều thì đã có thể khiến cho cô ta c.h.ế.t không có chỗ chôn rồi, nhưng chỉ sợ sẽ xảy ra sai lầm, cho nên phương diện nào cũng đều phải căn nhắc, có lẽ sẽ tìm ra chứng cớ có liên quan đến Thang Mễ, như vậy mới có thể khiến cho cô ta triệt để xong đời, mọi người mới có thể sống yên ổn."