Phòng thăm tù này, cách một cái song sắt, La Tây không giống như trên TV bị còng chân tay như vậy, tứ chi đều tự do, nhưng dáng vẻ đáng tự hào trong quá khứ của bà ta nay đã không còn nữa, ánh mắt rã rời, tóc tai bù xù, bộ dạng côi cút như nữ quỷ, mãi đến lúc bà ta nhìn thấy Sở Kiều Kiều ở bên ngoài, ánh mắt mới sáng rực lên, nhưng một giây sau sau, ánh mắt loé sáng đầy hi vọng khi nhìn thấy cả An Noãn Noãn thì lập tức biến mất đến hầu như không còn.
An Noãn Noãn đưa mắt nhìn quản ngục bên cạnh: "Còng người phụ nữ đó lại cho tôi."
"Được, ngài chờ chút."
Vài phút sau, tay chân của La Tây bị còng lại, sau đó bị quản ngục đè xuống ngồi trên ghế, nhét điện thoại vào tay của La Tây, cảnh cáo: "Thành thật một chút, nói chuyện đàng hoàng, có lẽ bà vẫn còn đường lui."
Giờ phút này Sở Kiều Kiều đã triệt để bình tĩnh lại, lúc nhìn La Tây cũng không có tâm trạng gì, chỉ cách một cái song sắt, lẳng lặng nhìn bà ta, điện thoại vẫn luôn nằm trên tay của An Noãn Noãn.
Mê Truyện Dịch
An Noãn Noãn không phải là người hay mang thù, càng không phải là người thích đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương (liên tiếp gặp tai nạn, khổ này đến khổ khác ngày càng nặng nề), chẳng qua là cô muốn đến xem xem rốt cuộc La Tây ở trong này có bị trừng phạt hay không, quan trọng là cô muốn hỏi La Tây vài chuyện.
Cầm điện thoại, An Noãn Noãn mở miệng trước, trong ánh mắt cô lúc này vô cùng phức tạp, nhưng tất cả các phức tạp bên trong đều tuyệt đối không có chút gì là đồng tình với người phụ nữ này.
"Bà La, hôm nay tôi quyết định nói chuyện với bà là bởi vì ba ngày sau, bà có thể sẽ được người nộp tiền bảo lãnh mà đi ra ngoài, cho nên vấn đề của tôi, bà có thể suy nghĩ kỹ rồi trả lời, hoặc là cũng có thể không đáp.
"Ha ha ha." La Tây điên cuồng cười to: "Tiện nhân..."
An Noãn Noãn cũng không nhăn mày một cái, đưa mắt nhìn Sở Kiều Kiều, cố tình thì thầm vài câu với cô ấy, lại nâng điện thoại lên: "Xem ra bà ở trong này vô cùng tốt đúng không! Vậy được rồi, tôi và Kiều Kiều đi trước, bà cứ tiếp tục ở trong đó ăn uống tiệc tùng đi." An Noãn Noãn nói xong, liền làm động tác đứng dậy.
La Tây nóng nảy: "Đợi đã."
An Noãn Noãn ngồi trở lại vị trí của mình lần nữa: "Bà La đã nghĩ kỹ rồi sao?
La Tây cắn răng, tiện nhân, mày chờ đó cho tao, chỉ cần còn sống, tao không sợ không xử lý được mày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-3891-su-thong-minh-cua-an-noan-noan.html.]
La Tây gật đầu: "Vậy mày nói cho tao biết, ba ngày sau ai tới nộp tiền bảo lãnh cho tao ra ngoài?"
"Bây giờ là tôi nói chuyện với bà chứ không phải là bà ra điều kiện với tôi. Người, đương nhiên là đáng tin cậy, là người mà bà có thể tin tưởng, nhưng bây giờ, hai chúng ta chỉ nói chuyện giữa hai chúng ta mà thôi." Nói xong, cô che ống điện thoại, cố ý nhìn Sở Kiều Kiều nói: "Kiều Kiều, em tránh đi một chút." Cô cho Sở Kiều Kiều một ánh mắt
Sau khi Sở Kiều Kiều rời đi, An Noãn Noãn hỏi: "Tôi chỉ hỏi bà ba vấn đề, bà cũng chỉ có một cơ hội này mà thôi."
La Tây đương nhiên là không tin An Noãn Noãn, dù sao thì lúc bà còn ở nhà họ Sở cũng đã không ít lần bị An Noãn Noãn tính kế rồi.
"Hừ." La Tây cười lạnh một tiếng: "Mày cảm thấy là tao sẽ tin tưởng mấy lời đó của mày sao?"
"Bà có thể không tin, nhưng mà ngoại trừ hôm nay thì bà không còn cơ hội để tin tưởng bất cứ kẻ nào nữa."
Sau khi An Noãn Noãn nói một câu như vậy, gương mặt tiến sát vào mặt kính, nói vào điện thoại: "Năm đó mẹ tôi gặp tai nạn giao thông, là do bà làm?"
La Tây: "..."
An Noãn Noãn không nóng vội lắm muốn nhận kết quả, hơi nhíu mày: "Bà đã nói gì với bà ngoại của tôi?"
La Tây vẫn trầm mặc như cũ, im lặng không nói gì.
Lông mi của An Noãn Noãn hơi run rẩy: "Bà đã làm gì ba của tôi, tại sao đột nhiên lại ông ấy lại uống thuốc độc tự tử?"
An Noãn Noãn hỏi xong ba vấn đề, La Tây cười lắc đầu: "Tiện nhân, mày cho rằng tao ngu sao, tao sẽ bị mày lừa sao?"
Ba vấn đều này, bất kể thế nào cũng đều chỉ có một đường chết, như vậy thì bà ta cứ không nói, để cho con tiện nhân này đeo gánh nặng trên lưng mà sống hết đời này, cũng không tệ.