Nhìn thấy hai người già cứ thở dài, không vui, An Noãn Noãn và Sở Kiều Kiều liền ngồi xuống giúp ông bà giải sầu.
An Noãn Noãn xoa bóp bả vai ông cụ: “Ông nội, bà nội, hai người đừng phiền lòng nữa, Kiều Kiều đã sớm phủi sạch hết mọi quan hệ với La Tây rồi, bây giờ chỉ còn chờ bà ta bị pháp luật trừng trị thôi. Mọi chuyện còn lại cứ để con và Kiều Kiều lo liệu hết là được, dù sao cũng có Bắc Thần hỗ trợ, nhiều bạn bè khác cũng âm thầm giúp đỡ tụi con, cho nên sẽ không có chuyện gì đâu. Chính vì vậy, ông nội bà nội cứ an tâm mà dương lão ở chỗ này, chờ đến khi được nghỉ phép, con và Kiều Kiều, còn có Bắc Thần, tụi con sẽ mang theo Đại Bảo và Nhị Bảo về thăm ông bà.”
An Noãn Noãn trừng mắt với Sở Kiều Kiều, vừa nói cô vừa quăng cho cô ấy một ánh mắt.
Sở Kiều Kiều thấy vậy thì cũng chỉ đành cắn môi dưới mà nói: “Đúng vậy, con đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ với bà ta rồi, còn mấy chuyện trước đây bà ta làm, con cũng không biết rõ lắm, chuyện này, con cũng cảm ơn bà ta rất nhiều.
An Noãn Noãn tiếp tục trừng mắt với Sở Kiều Kiều, nhỏ giọng nói với cô ấy: “Nói bừa cái gì vậy, còn cảm ơn gì nữa.”
Sở Kiều Kiều bĩu môi: “Em chính là tùy việc mà nói thôi, cũng không nói là muốn đến trước mặt bà ta cảm động đến rơi nước mắt mà cảm ơn bà ta, em có ngốc như vậy sao!”
Hai ông bà cụ Sở nghe thấy hai đứa cháu gái bắt bẻ nhau, liền nhìn nhau một cái rồi cùng nở nụ cười.
Bà cụ xoa tóc Sở Kiều Kiều: “Ha ha, hai đứa cãi nhau như vậy thì mới tốt chứ! Lúc này mới giống hai chị em song sinh a.”
Mê Truyện Dịch
Ngẫm lại thì, hai năm sau khi La Tây mang theo Sở Kiều Kiều gả vào nhà họ Sở, An Vũ Vy gặp tai nạn xe, An Noãn Noãn được nhà họ Sở đón về, mấy ngày hôm đó thật là... Hai cô gái nhỏ thật sự muốn làm cả nhà họ Sở loạn hết cả lên! Động một chút là đuổi đánh nhau khắp cả nhà, mấy món đồ chơi đều là vũ khí quen thuộc của hai cô bé, sau này ngay cả chó con cũng bị coi làm vũ khí của hai người.
Khi đó, An Noãn Noãn không có nuôi thú cưng, nhưng Sở Kiều Kiều có nuôi một con ch.ó tên là Teddy, thế là mỗi khi hai chị em phát động chiến tranh, thì hậu quả đều là chú chó nhỏ gánh chịu hết.
Bà cụ híp mắt nhớ về chuyện cũ, bà cười ha ha nhìn về phía An Noãn Noãn, rồi lại nhìn sang Sở Kiều Kiều, trong đôi mắt đều là ý cười, sau đó bà kéo tay hai cháu gái: “Nhớ lúc nhỏ, bà có lúc sẽ nhìn thấy hai đứa đánh nhau này, cãi nhau này. Bà cứ nhìn hai đứa như vậy rồi sẽ nghĩ, này nếu như là cặp song sinh Vũ Vy sinh ra thì tốt biết mấy! Haiz~”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-3862-chi-la-ga-cho-co-bac-than-ma-thoi.html.]
Bà cụ thở dài một hơi: “Suy cho cùng, ông trời cũng không triệt đường sống của nhà họ Sở ta, hai người các cháu cuối cùng đều có cuộc sống tốt.”
Lúc này, ông cụ cũng như đang nhớ về những chuyện cũ, ông cười: “Đúng vậy đó! Hai con bé này, năm đó, cãi nhau om sòm cả nhà, mỗi lần đánh nhau đều là Thần Thần chiếm thế thượng phong, Kiều Kiều này thì, haiz~”
Ông cụ nhìn Kiều Kiều lắc đầu một cái rồi đau lòng mà nói: “Lúc đó, Kiều Kiều của chúng ta là bị kẻ gian mê hoặc, con bé còn nhỏ mà lại lớn lên trong một gia đình như vậy, con bé chỉ biết ỷ vào thế lực của người phụ nữ kia, thật ra, lá gan cũng không lớn bằng Thần Thần.”
Bà cụ cũng gật đầu đồng ý, vỗ vào mu bàn tay hai cháu gái: “Đúng đó, đúng đó! Lúc đó Kiều Kiều không lớn gan bằng Thần Thần!”
Sở Kiều Kiều liền trợn mắt với An Noãn Noãn: “Chị trả con Teddy lại cho em.”
“Ha ha ha~” An Noãn Noãn cười lớn tiếng: “Em thật sự muốn chú cún đó sao? Khi về lại Hải Thành, chị kêu người mua một con trả lại cho em!”
Sở Kiều Kiều lườm cô: “Em mới không cần đâu, em muốn chị trả lại con lúc trước cho em.”
An Noãn Noãn giơ hai tay ra: “Vậy thì em không trách chị được rồi, con ch.ó đó, chị đã tiện tay tặng cho một cô bé và mẹ của bé ấy rồi, đã qua nhiều năm như vậy, chị đi đâu để tìm lại cho em đây!”
“Ha ha~” Ông cụ nhà họ Sở cười lớn tiếng, đưa tay lên xoa đầu An Noãn Noãn: “Cũng đã là mẹ của hai đứa nhỏ béo tròn rồi mà vẫn đáng yêu như vậy, thật là, tính tình không thay đổi mà!”
Bà cụ cũng cười: “Đúng đó! Cũng may có Bắc Thần chiều chuộng cháu, bằng không thì cũng không biết có ai chịu rước cháu không đó!”
Mấy lời nói nhiệt tình của hai ông bà cụ đã vô tình chạm vào nỗi đau của Sở Kiều Kiều. Cô ấy hít mũi một cái, mắt trừng lên phản bác lại: “Cái gì nha, còn không phải cũng chỉ là gả cho Cố Bắc Thần mà thôi~”