An Noãn Noãn chịu hết nổi rồi, cô trực tiếp để khay thức ăn xuống, nói với Dung Ngụy: “Anh Dung, tôi giới thiệu cho anh một người, cô ấy là bạn của tôi, Triệu Tử Khanh.” Nói xong, cô lập tức quay sang Triệu Tử Khanh: “Người này là anh Dung Ngụy, anh em tốt của Cố Bắc Thần, anh ấy đến từ Bắc Tây Tạng.”
Triệu Tử Khanh vẫn cầm khay thức ăn, cô ấy ngước đầu lên nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, miệng lẩm bẩm: “Đúng thật là anh sao?”
Mà Dung Ngụy hoàn toàn không hiểu được Triệu Tử Khanh đang nói cái gì, hai người đều sửng sốt, không hẹn mà cùng nói: “Anh/ Cô, biết tôi?” Dung Ngụy chỉ vào chính mình.
Cố Bắc Thần đứng bên cạnh nhìn sang An Noãn Noãn, anh nhướn mày nói: “Triệu Tử Khanh biết Dung Ngụy sao?”
An Noãn Noãn nhún vai: “Em cũng không biết.”
Triệu Tử Khanh lại tiến vài bước đến chỗ Dung Ngụy, cô ấy nhìn vào dáng người cao ráo trước mặt: “Anh có nhớ, vào một ngày x tháng x của một năm trước tại đầm lầy của Bắc Tây Tạng, mấy người các anh ở chỗ thung lũng, xe của tôi bị hỏng, các anh còn giúp tôi đẩy xe đi, anh không nhớ sao? Tôi chính là cái cô ngồi trên nóc xe chụp mấy anh đó!”
Dung Ngụy cuối cùng cũng nhớ đến cảnh tượng đó, một cô gái trẻ giương nanh múa vuốt với bọn họ, anh ta chớp mắt một cái nhìn Triệu Tử Khanh, tỏ ý đã hiểu: “Tôi nhớ rồi, hóa ra thế giới này cũng nhỏ thật.”
Cố Bắc Thần đưa tay lên sờ cằm: “Có chút ý tứ.” Nói xong, anh đưa tay lên vỗ vai Dung Ngụy, rồi ném cho Triệu Tử Khanh một ánh mắt, ý như là ‘cô biết cách thu hoạch nam thần đó’, sau đó kéo tay An Noãn Noãn: “Đi thôi, đi xem con trai thế nào rồi, chúng ta không quấy rầy hai người họ nói chuyện nữa.”
An Noãn Noãn cười với anh: “Anh không muốn ăn gì nữa sao?”
Mê Truyện Dịch
“No bụng lắm rồi này!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-3852-do-la-boi-vi-bon-soai-sinh-hoat-tot.html.]
Dung Ngụy thực sự cũng không phải là người hay nói chuyện, nhưng lúc Triệu Tử Khanh thoải mái tán gẫu vẫn xem như là có thể đáp lại được đôi chút.
Cho nên, mãi đến khi bữa tiệc một trăm ngày kết thúc, Cố Bắc Thần và An Noãn Noãn vội vàng đi sắp xếp cho đoàn người nhà họ Sở, thế là liền giao mấy việc tiễn khách và mấy chuyện khác cho thuộc hạ và Bối Bối làm, còn Dung Ngụy thì được Cố Bắc Thần nhờ Triệu Tử Khanh thay anh tiếp đãi.
Trong căn phòng lớn của khách sạn Lệ Bách lớn nhất Hải Thành, Cố Bắc Thần sắp xếp cho mấy người nhà họ Sở tạm thời nghỉ chân một chút. Sở dĩ để cho bọn họ ở khách sạn, một phần là vì khách sạn Lệ Bách này là sản nghiệp của anh và Lục Đào, mấy cái chi phí dùng này nọ có thể miễn hết. Thứ hai chính là, để cho mấy người lớn tuổi và Vu Ninh, còn cả Sở Việt đều cảm thấy thoải mái hơn, so với việc ở nhà họ Cố thì tốt hơn nhiều. Những điều này là do anh đứng trên góc độ của bọn họ mà suy nghĩ, tìm ra một phương án toàn vẹn nhất.
Bên khách sạn cũng vừa sắp xếp xong một căn phòng lớn gồm ba phòng một phòng khách, chỗ phòng bếp và nơi tắm giặt cũng rất tiện lợi.
An Noãn Noãn nhìn thấy được Cố Bắc Thần vì cô mà dụng tâm không ít, thế là cô đợi sau khi anh sắp xếp phòng ở cho mấy người lớn hết rồi nói với anh: “Anh thật là, chuyện lớn thế này sao không nói trước với em. Mấy chuyện này đều để một mình anh làm hết, vậy em phải làm cái gì đây!”
Cố Bắc Thần thừa dịp mọi người không chú ý liền nói nhỏ vào tai An Noãn Noãn: “Không sao cả, nếu như em thấy cảm động, thì tối nay phải biểu hiện thật tốt đó, biết chưa!”
An Noãn Noãn lập tức đỏ hết cả mặt, cô trừng mắt với Cố Bắc Thần: “Anh…….”
Cố Bắc Thần thật sự rất thích nhìn dáng vẻ xù lông này của cô, anh nhướn mày: “Anh thế nào? Là em nói muốn báo đáp anh trước đó!”
An Noãn Noãn liền trợn mắt với anh, một giây sau liền học theo dáng vẻ xấu xa của người kia, cô nở nụ cười thật tươi: “Cái đó, người ta cũng đã sinh cho anh hai thằng nhóc rồi, chúng ta huề nhau! Hì hì!”
Cố Bắc thần nhếch mày lên: “Chỉ một lần mà được tới hai đứa, đó là do bổn soái sinh hoạt tốt.”