Triệu Tử Khanh mặt không đỏ, tim không đập loạn nói: “Mình muốn nhìn rõ mặt của anh ta, bọn họ đông người như vậy chắn hết tầm nhìn của mình rồi!”
“Hả? Cậu, cậu muốn làm cái gì đó?” An Noãn Noãn ngây người ra.
Triệu Tử Khanh nhìn chằm chằm về phía Dung Ngụy: “Mình đã nhìn thấy người đàn ông này, chính là anh ta, nhất định là anh ta.”
An Noãn Noãn vẫn không hiểu Triệu Tử Khanh muốn nói cái gì, cô gái này ngoại trừ đi làm ra, còn thích đi khắp nơi để chụp ảnh, đương nhiên cô ấy đã từng gặp rất nhiều người. Nhưng giây tiếp theo, An Noãn Noãn liền há hốc miệng ra, cô chỉ vào Triệu Tử Khanh: “Tử Khanh, cậu nói lần đó ở đầm lầy của Bắc Tây Tạng gặp được một hắc mã hoàng tử, lẽ nào là anh ta sao?”
Triệu Tử Khanh không quan tâm An Noãn Noãn, gương mặt cô ấy lạnh như băng: “Hiện tại mình không chắc chắn lắm, đợi mình lại gần hơn chút nữa thì mới xác định được chính xác hơn, nhưng mình chắc chắn đến tám mươi phần trăm là cảm giác này, chắc chắn là anh ấy.”
An Noãn Noãn nhíu mày lại: “Không phải cậu đã từng qua bên kia tìm người ta mấy lần nhưng tất cả đều trắng tay trở về sao? Sao lại có thể là anh ta được? Dung Ngụy là thuộc bên bộ phận chỉ huy tối cao đó, còn người lần đó cậu nói thì trông giống người trong hắc đạo hơn mà!”
Triệu Tử Khanh trừng mắt với An Noãn Noãn: “Đúng là mình có đi qua bên đó, nhưng mình cũng chỉ vội vàng tìm xung quanh cái đầm lầy đó, cậu nói xem mình phải đi chỗ nào để tìm một người đàn ông mà không chút thông tin nào như vậy đây! Đương nhiên, nói đi cũng phải nói lại, cậu chưa từng nghe nói quân và phỉ (cường đạo, kẻ cướp) cũng chỉ là khác nhau một chữ thôi sao (quân lính: 士兵; thổ phỉ: 土匪), bọn họ nhiều lúc gặp phải tình huống đặc biệt cũng sẽ có chung đặc điểm, cậu có hiểu điều đó không vậy?”
An Noãn Noãn bĩu môi, tỏ ý khinh thường Triệu Tử Khanh: “Cậu thôi đi, nói vớ vẩn cái gì vậy, mình là vợ quân nhân chính thống đây này, cậu đừng hòng mà nói xấu người đàn ông của mình biết chưa!”
Triệu Tử Khanh vẫn bảo vệ quan điểm của mình: “Không tin cậu cứ đi hỏi Cố Bắc Thần thử xem, anh ấy với cái tên Cẩm Phong kia khác nhau ở chỗ nào?”
Triệu Tử Khanh bày ra dáng vẻ bản thân rất thông tường đạt lý vậy!
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ không muốn chấp nhận của An Noãn Noãn, Triệu Tử Khanh liền trừng mắt với cô: “Cậu nhanh nghĩ cách đi, mau nghĩ cách giúp mình nhìn rõ mặt người kia đi, để coi anh ta là bạn hay là thù!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-3842-nhieu-nam-nhan-sinh-du-hi.html.]
Mê Truyện Dịch
“Thật hết cách với cậu! Lớn tướng thế này mà vẫn ấu trĩ như vậy!” An Noãn Noãn bất lực.
Triệu Tử Khanh vẫn cảm thấy mình không sai: “Dù sao thì, nhân sinh (đời người) vốn ngắn ngủi, cho dù người ta có nghĩ rằng mình rất ấu trĩ, nhàm chán, nhưng mình cũng không thể bỏ qua bất cứ cơ hội nào đúng không! Nếu không sẽ phải thật xin lỗi chính mình, xin lỗi nhiều năm nhân sinh du hí!”
An Noãn Noãn trợn mắt khinh thường cô ấy: “Thật hết nói nổi cậu mà!”
Trước sự quấn quýt mặt dày của Triệu Tử Khanh, đe dọa có, dụ dỗ cũng có, An Noãn Noãn đành đi lại chỗ Cố Bắc Thần, nói nhỏ với anh: “Anh giúp Dung Ngụy đi ăn chút gì rồi nghỉ ngơi đi, anh ấy đi xa như vậy rồi, mấy người chiến hữu này lát nữa nói chuyện tiếp với anh ấy cũng không muộn mà!”
Cô không muốn nói cho Cố Bắc Thần biết là chính vì Triệu Tử Khanh kia muốn nhìn rõ mặt của Dung Ngụy đâu, mất mặt c.h.ế.t đi được, bạn thân của xhisnh mình không đủ đáng tin đã quá đủ rồi!
Nghe được vậy, Cố Bắc Thần liền thuận thế đưa tay tản mọi người ra, trực tiếp kéo Dung Ngụy đến chỗ con trai, vừa hay cũng đi chào hỏi mấy vị thủ trưởng cấp cao một chút.
Triệu Tử Khanh nghiến răng: “An Noãn Noãn, mình đã năn nỉ cậu hết lời như vậy, sao cậu lại để người đi mất rồi?”
“Nè, cậu đừng gấp chứ! Cái này cũng là do người ta muốn đi chào hỏi mấy vị thủ trưởng sẵn tiện xem mặt bảo bối nhà mình một chút mà?”
Văn Tinh Tinh đứng ở đằng xa nhìn thấy hình như giữa An Noãn Noãn và Triệu Tử Khanh có gian tình, nên cô ấy đem một ly nước trái cây đến cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ: “Hai người ở đây nói xấu gì mình phải không?”
“Hả” An Noãn Noãn đưa tay đỡ trán: “Cậu chột dạ rồi sao, Văn Tinh Tinh? Như thế nào mà hai chúng mình nói chuyện riêng lại thành nói xấu cậu vậy?”