Cố Bắc Thần trực tiếp hét vào trong xe: “Liên Hạo, đừng gây chuyện nữa, nhanh chóng thả Dung lão đại ra mau!”
Cái tên Liên Hạo này vốn chính là người ham chơi, cho dù là bất cứ nơi nào, chỉ cần Liên Hạo có mặt, thì nơi đó lập tức trở nên vui vẻ, Liên Hạo dẫn theo Giang Nam đến sân bay đón Dung Ngụy.
Bình thường, Liên Hạo hay mặc quân phục nên không dám khoe khoang, đặc biệt là không dám lái siêu xe ra ngoài quá nhiều, miễn cho bị Boss đánh. Mặc dù nhà anh ta không có Maybach, nhưng bên nhà họ Cố ít nhiều vẫn có xe sang cất trong nhà xe, phòng khi Cố Vỹ Thành hay Cố Bối Bối có việc quan trọng cần dùng đến, thế nên hôm nay Liên Hạo liền lấy một chiếc đem ra khoe khoang với mọi người.
Lúc này Liên Hạo mới chịu bước xuống xe, hoàn toàn không quan tâm đến sắc mặt của Cố Bắc Thần, anh ta quay sang huýt gió với An Noãn Noãn một cái: “Lái xe sang quả thật vui sướng như lên mây!” Nói xong anh ta đưa tay lên gõ lên cửa xe sau: “Tự mình xuống xe đi, tôi còn phải mở cửa xe cho bà xã nữa!”
An Noãn Noãn không biết Liên Hạo lái chiếc Maybach kia đi đón ai, cô nhìn về phía Cố Bắc Thần: “Ai vậy?”
“Thấy rồi sẽ biết.” Cố Bắc Thần kéo An Noãn Noãn đến gần chiếc xe, Dung Ngụy đẩy cửa xe bước ra.
Hôm nay, Dung Ngụy vận một bộ quân trang nghiêm túc ra đường, nhưng đám người kia lại hùa nhau cùng mặc thường phục, thế là làm cho Dung Ngụy bị người đi đường chỉ trỏ không ít.
Lần đó An Noãn Noãn được Cố Bắc Thần đưa đến Bắc Tây Tạng tìm lại ký ức, cô cũng chỉ thấy được một bên mặt của Dung Ngụy, trong chốc lát không nhớ ra anh ta là ai, nhưng cô có thể khẳng định là nhìn quen mặt.
Dung Ngụy chào hỏi một cái với Cố Bắc Thần xong thì quay sang An Noãn Noãn: “Chào em dâu!”
“A, chào anh!” An Noãn Noãn vẫn có chút ngây người, không nhớ được đã gặp người này ở đâu.
“Dung Ngụy, năm ngoái từng gặp ở Bắc Tây Tạng, chúng ta còn cùng nhau ăn món đặc sản dê nướng ở doanh trại của anh ta đó.” Cố Bắc thần xoa gáy nhắc cô.
“Ồ? A!” Lúc này An Noãn Noãn mở to hai mặt như nhớ ra cái gì đó: “Nhớ chứ, hóa ra người đó là anh sao? Thật sự cảm ơn anh rất nhiều, anh ở xa như vậy mà cũng cất công chạy đến đây, chúng ta đi vào bên trong, vừa ăn vừa nói chuyện!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-3841-nhieu-nam-nhan-sinh-du-hi.html.]
Mấy người đàn ông như Dung Ngụy, có lẽ là do ở trong quân đội quá lâu rồi, người ngoài nhìn vào thì thấy anh ta lạnh lùng, khó gần, nhưng khi anh ta ở cạnh người quen, bạn bè thì lại trở nên thân thiện, dễ gần.
Dung Ngụy cũng gật đầu: “Tôi cũng không nghỉ ngơi vội, cho tôi xem cháu trai bảo bối trước cái đã nào!”
Cái người tên Dung Ngụy này cũng là từ biên giới xa xôi trở về, thành ra tất cả mọi người đều rất nhiệt tình chào hỏi anh ta, mấy người thân thiết cũng đi tới ôm lấy anh ta một cái, làm cho khung cảnh bỗng chốc thay đổi thành một phong cách hoàn toàn khác.
Dung Ngụy vừa mới từ biên giới xa xôi trở về, còn chưa kịp chào hỏi mấy vị thủ trưởng cấp cao khác, mắt thấy cháu trai định đi qua cũng bị một đám người chặn lại, ôm lấy thắm thiết không rời, đến cả người hay hóng hớt như Triệu Tử Khanh cũng nhìn đến.
Thấy đôi mắt Triệu Tử Khanh cứ nhìn chằm chằm vào đám người kia, cũng không chớp lấy một cái, làm cho hai bà chủ xinh đẹp đứng ở trước mặt phải quơ tay trước mặt Triệu Tử Khanh mấy cái: “Tử Khanh, cậu không sao chứ?”
Triệu Tử Khanh vẫn tiếp tục sững sờ, gạt đi cánh tay đang quơ qua quơ lại trước mặt: “Đừng chắn đường, người đó, trông thật quen!”
Triệu Tử Khanh nói xong liền đứng lên đi thẳng đến chỗ người đàn ông mặc quân phục đứng giữa đám quân binh mặc thường phục.
Triệu Tử Khanh đi lại chỗ người đàn ông kia, nhưng lại bị ba lớp tường người ngăn cản, cô ấy bèn hỏi An Noãn Noãn: “Người đàn ông đó bị làm sao thế?”
“Cái gì mà làm sao? Anh ta là chiến hữu của Bắc Thần từ Bắc Tây Tạng tới đó!”
Triệu Tử Khanh nhíu mày lại, gắt gao nhìn chằm chằm về phía Dung Ngụy thật lâu, mãi một hồi lâu sau, cô ấy quay sang nói một cách nghiêm túc với An Noãn Noãn: “Đuổi hết mấy người đang vây quanh anh ta ra hết đi.”
An Noãn Noãn cảm thấy khó hiểu: “Tử Khanh, cậu làm sao vậy?”
Mê Truyện Dịch