Tô Hướng Đông phun ra vòng khói một cách mạnh mẽ: "Ừm, tôi hiểu điều này. Đó là lý do tại sao tôi muốn cậu gọi cho Anne."
Liên Hạo gật đầu: "Tôi hy vọng anh thực sự hiểu những gì mình nói."
Khu bệnh viện nhi đã thực sự rất lộn xộn.
An Noãn Noãn và Cố Bắc Thần vừa đến cửa tiểu khu đã nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ bên trong, vừa nhìn thấy An Noãn Noãn, Từ Phượng Chi đã nhanh chóng hét lên: “Noãn Noãn, nhanh lên, nhanh cho Nhị Bảo uống sữa mẹ, nó khóc làm mẹ đau lòng muốn c.h.ế.t ..."
An Noãn Noãn vội vàng đỡ lấy Nhị Bảo, xoay người đi vào phòng trong cho con trai mình b.ú sữa: "Sao vậy con trai?"
Cố Bắc Thần thì khác, nhìn chằm chằm vào đứa con trai bị An Noãn Noãn bế đi: "Tiểu tử thối này chính là cố ý làm phiền Lão tử thì có~"
Hôm này nhà họ Cố kinh động đến rất nhiều người, ngay cả Cố Vỹ Thành cũng đến bệnh viện vào lúc này, Từ Phượng Chi liếc mắt nhìn Cố Vỹ Thành, sau đó cẩn thận trách con trai mình: "Con bao nhiêu tuổi mà lại có thể so đo tính toán với cháu trai của mẹ? Đúng là."
Mê Truyện Dịch
Cố Bắc Thần nhướn mày: "Khi con còn nhỏ, chồng mẹ tranh dành mẹ với con, còn đánh con sao mẹ lại không trách mắng ba?"
"Khụ khụ ~" Cố Vỹ Thành này gần như không có chỗ để che đi cái khuôn mặt già nua của mình, tại sao ông lại sinh ra một đứa con trai như vậy cơ chứ!
Từ Phượng Chi cũng đỏ bừng cả khuôn mặt, vỗ con trai: "Con mau đi làm việc của con đi, không có chuyện đừng làm lọan ở đây thêm nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-3781-tam-hai-nguoi-khong-duoc-co-nhung-tam-phong-nguoi-khong-the-khong-co.html.]
Cố Bắc Thần cũng bị ba mình trừng mắt ghét bỏ, lạnh lùng nói: "Ngày hôm qua Bối Bối đã đi đến chỗ con rồi phải không? Không ra dáng một người anh trai chút gì cả."
Cố Bắc Thần sờ sờ chóp mũi: "Đi, sau đó không phải đã trở lại sao?"
Cố Vỹ Thành lại trừng mắt nhìn con trai mình, "Hừ ~" hừ lạnh một tiếng: "Sau này đừng để Bối Bối đến chỗ con nữa."
Con gái của Cố Vỹ Thành ông chẳng lẽ không lấy được chồng.Mà cứ phải khăng khăng giữ lấy cậu nhóc Tô Hướng Đông tội nghiệp kia sao? Bây giờ chàng trai nhà người ta đã kết hôn rồi cũng tốt, anh ta sẽ cắt đứt hoàn toàn tâm tư của Bối Bối để tránh một người ba như ông phải động thủ đi giải quyết vấn đề của họ.
Từ Phượng Chi, người vốn đang lo lắng vì cơn sốt đột ngột của cháu trai, lập tức liền mặt lạnh lùng khi nghe chồng và con trai nhắc đến Bối Bối: "Nên làm gì thì đi làm đi. Nơi này hôm này chỉ chữa bệnh cho cháu trai của tôi thôi, Bối Bối ... Tôi tin lần này sau khi con bé trở lại sẽ có lời giải thích cho chính bản thân nó."
Hai ba con đều không dám lại nói nữa, dù sao đây cũng chính là lời nói của Hoàng hậu!
Nhị Bảo này sau khi b.ú sữa mẹ đã ngừng khóc không gây ồn ào nữa, ngoan ngoãn để y tá trưởng tiêm cho, Từ Phượng Chi và An Noãn Noãn đều rất đau lòng, nhưng không thể làm gì được! Đứa trẻ bị sốt và ho dữ dội, nếu không được cấp cứu kịp thời, Đại Bảo ở nhà cũng sẽ bị nhiễm bệnh.
Mấy ngày sau, An Noãn Noãn ở nhà, phối hợp cùng hai bảo mẫu chăm sóc con cái, việc thăm hỏi họ hàng bạn bè trở thành việc của Từ Phượng Chi và lão phu nhân.
Đại tiệc trăm ngày của Đại Bảo và Nhị Bảo sắp đến, ngoài việc chăm sóc con trai ở nhà, An Noãn Noãn còn lo lắng cho Sở Kiều Kiều, ngoài ra cô còn một kế hoạch lớn phải làm, đó là cô phải giảm cân và giữ dáng, để tránh trong ngày đại tiệc trăm ngày của con trai không thể mặc quần áo đẹp thì phải làm sao đây!
Vài ngày trước bừa tiệc trăm ngày Sở Kiều Kiều đã cho An Noãn Noãn kế sách phòng bị, muốn dùng tất cả biện pháp để ngăn Chu Hiểu kia tham dự lễ trăm ngày của Đại Bảo và Nhị Bảo. Nếu không, người phụ nữ điên kia rất có thể sẽ làm chuyện gì đó như con thiêu thân. Dù sao thì Sở Kiều Kiều cũng biết chuyện gì đã xảy ra sau bữa tiệc của gia đình họ Cố, bởi vì chuyện của Chu Hiểu đã ồn ào trong giới của họ mấy năm trước, ai cũng biết, mặc dù nhà họ Cố đã cố gắng hết sức để che giấu về vấn đề đó, Chu Hiểu luôn không sợ làm cho vấn đề trở thành vấn đề lớn.