Còn không phải bởi vì anh chính là thái tử gia của tập đoàn J, anh có tư cách không muốn làm gì thì sẽ không làm, nếu không phải vậy, Sở Kiểu Kiều cô và Cẩm Phong hai người là hai con đường khác nhau làm sao có thể gặp nhau.
Cẩm Phong cười khổ, Sở Kiều Kiều xưa nay chưa từng thấy nụ cười như vậy ở trên mặt của Cẩm Phong, nhưng nụ cười này của Cẩm Phong cũng chỉ là thoáng qua ở trên mặt, sau đó anh ta nhìn Sở Kiều Kiều cười tà mị: "Nhưng anh cũng có người muốn mà không có được cho nên Phong thiếu trong truyền thuyết thực ra cũng không thần kỳ như vậy, anh cũng có chuyện không muốn làm nhưng bắt buộc phải làm."
Sở Kiều Kiều thực sự không biết Cẩm Phong xảy ra chuyện gì, đột nhiên lại kết hôn với cái người tên là Tiêu Tường Vi kia, cho dù là Cẩm Phong không nói, nhưng cô ấy cũng biết rõ. Làm ăn lớn trong giới kinh doanh, thế lực khắp nơi càng khó có thể cân bằng. Cho nên, hôn nhân bất đắc dĩ phải liên thủ trong giới kinh doanh quá nhiều rồi do vậy Cẩm Phong và Tiêu Tường Vi kết hôn, cô ấy ngoài bình tĩnh, im lặng ra hoàn toàn cũng không có bất kỳ khả năng nói cái gì, làm cái gì. Đây là một hiện thực của thế giới, cô ấy nhìn đều hiểu cả.
Trước mặt tuy rằng là trời mới sáng, nhưng Cẩm Phong đột nhiên xuất hiện ở Hải Thành, xuất hiện ở phòng bệnh của cô ấy, nói tóm lại không phải là chuyện tốt đẹp gì. Bất luận cô ấy hay là Cẩm Phong đều không phải là chuyện tốt.
Sở Kiều Kiều hít sâu một hơi, đối diện với con mắt của Cẩm Phong: "Tôi tin anh, vẫn chưa từng nghi ngờ anh cái gì, nhưng mà anh nói phải tôi phải đợi anh. Tôi không biết làm sao đợi nhưng mà tôi hy vọng sau này hai chúng ta đừng gặp nhau nữa." Dứt lời, cô ấy bình tĩnh nói: "Tôi không sao, anh cũng nhìn thấy rồi đó, anh đi đi!"
Cẩm Phong từ trong túi lấy ra một hộp xì gà sau đó mở ra, kẹp một điếu xì gà ở ngón tay thon dài của anh ta thưởng thức, đưa tay ra kéo cửa ra, đối diện với người của anh ta ra hiệu một cái.
Người đàn ông mặc áo màu đen dẫn đầu đi tới, Cẩm Phong cúi thấp người sau đó nói câu gì đó, người kia liền trở về chỗ cũ cầm lấy một cái ví da màu đen đưa cho Cẩm Phong: "Phong thiếu."
Cẩm Phong nhận lấy chiếc ví da, cho người kia một ánh mắt, người kia thay anh ta kéo cửa lại, đứng nghiêm ở ngoài cửa, nhìn cấp dưới của Vương Tranh một chút.
Cẩm Phong cầm lấy ví da đưa cho Sở Kiều Kiều: "Cái này cho em, đợi sau khi anh rời đi thì xem."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-3752-co-nguoi-anh-ta-muon-cung-khong-co-duoc.html.]
Sở Kiều Kiều cau mày: "Đây là gì?"
Cẩm Phong nhìn ánh mắt và vẻ mặt cảnh giác của cô ấy, cười nhạo nói: "Từ lúc nào trở nên dễ dàng kinh sợ như vậy hả?"
Sở Kiều Kiều trừng mắt nhìn Cẩm Phong: "Dù sao tôi cũng không cần, nhìn nụ cười nham hiểm của anh kia là muốn đào hố cho tôi nên tôi không muốn nhảy xuống."
Mê Truyện Dịch
Cẩm Phong thu lại nụ cười trên mặt, ép Sở Kiều Kiều đến góc tường, vây quanh cô ở giữa mình và vách tường: "Kiều Kiều, có thể cố gắng nghe anh nói một câu không?"
Sở Kiều Kiều không nhìn cặp mắt nóng rực kia, không mở tầm mắt: "Anh nói chuyện là được, cách xa tôi ra một chút."
"Ha ha" Cẩm Phong cười hai tiếng, ép Kiều Kiều chặt hơn chút nữa: "Không được, cách quá xa, sợ em không chăm chú nghe anh nói?" Dứt lời, môi mỏng của Cẩm Phong cọ vào mũi của Sở Kiều Kiều chậm rãi lướt qua.
Sở Kiều Kiều trong nháy mắt lưng thẳng lên, trốn hơi thở ám muội của Cẩm Phong: "Anh có thể nói chuyện đàng hoàng được không!"
Hai tay Cẩm Phong nâng mặt Sở Kiều Kiều lên, cúi đầu ở trên bờ môi mềm mại của cô ấy mạnh mẽ cắn mấy cái, giọng nói khàn khàn: "Trong này là mười phần trăm cổ phần của "Nhà máy rượu Thịnh Đường Kim Tôn", cổ phần đứng tên của em, còn có biệt thự ở đường bờ biển Hoàng Kim, quyền ở hữu một chiếc xe đều đứng dưới tên của em."