Cẩm Phong thở dài một hơi thật sâu: "Kiều Kiều, đợi anh, nhất định phải đợi anh. La Thành Công và Thang Mễ thù này Cẩm Phong anh nhớ kỹ, em không cần quan tâm nữa, chỉ cần bồi dưỡng cơ thể là được rồi."
Sở Kiều Kiều khẽ nhíu mày: "Đợi anh? Đợi anh cái gì?"
Cẩm Phong khẽ nhắm mắt lại: "Anh nói không nói rõ được nhưng Kiều Kiều, em nhất định phải đợi anh." Dứt lời, anh ta không quản mấy người bộ đội đặc chủng mặc quần áo rằn ri của Vương Tranh ở bên cạnh, bảo vệ của mình cũng kệ, Anh ta tiến lên trực tiếp ôm lấy Sở Kiều Kiều, một tay ôm chặt bả vai của cô ấy, một tay cẩn thận từng tí một chạm vào cánh tay bị thương của cô: "Dù sao em phải chờ anh, em phải tin lời của anh, được không?"
Sở Kiều Kiều lúc đầu tinh thần còn chưa trở lại, không hoàn toàn tỉnh táo cũng không hiểu được ý nghĩa thực sự của câu nói kia "Em phải đợi anh" của Cẩm Phong, thời điểm khi cô bị Cẩm Phong ôm chặt vào lòng, nghe tiếng đập của con tim anh ta, Sở Kiều Kiều mạnh mẽ đẩy Cẩm Phong ra, thoát ra khỏi cái ôm của anh ta: "Cẩm Phong, đừng như vậy, vốn là tôi nợ anh ân tình, anh bây giờ đã là người có vợ, anh như vậy muốn tôi làm sao có thể gánh vác bị bêu danh "người thứ ba" của mọi người đây! Tôi biết, tôi nợ anh nhiều như vậy, nhưng tôi trước mắt không trả nổi, tôi..."
Sở Kiều Kiều lấy lại giọng, giả vờ ung dung nói: "Cẩm Phong, tôi chỉ có thể quỵt nợ, mà anh cũng kết hôn rồi như vậy hai chúng ta coi như hòa nhau, được không?"
Cẩm Phong không chút do dự nói: "Không được." Dứt lời, anh ta tiến lên trên một bước, con mắt đều mang theo tơ m.á.u nhìn Sở Kiều Kiều: "Anh muốn đi đến phòng bệnh của em, anh có lời muốn nói."
Sở Kiều Kiều lại lùi lại một bước: "Không được, anh đừng có gây thêm phiền phức cho Vương Tranh nữa được không! Có lời gì anh nói ở đây đi."
Cẩm Phong nở một nụ cười tà mị xấu xa: "Ở đây không nói được, nhất định ở phòng bệnh của em mới có thể nói, Anh đi nói với cái tên đại đội Vương c.h.ế.t kiệt kia."
Nhưng một giây sau, Cẩm Phong đã bị người của Vương Tranh cản lại, mấy người bộ đội đặc chủng mặt không biểu cảm nói: "Đây là trọng điểm của quân khu, xin mời anh dừng bước."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-3742-khong-muon-nguoi-khac-goi-la-nguoi-thu-ba.html.]
Sở Kiều Kiều thấy Cẩm Phong bị ngăn lại, cũng không khỏi cong khóe miệng lên cười, cho Cẩm Phong một ánh mắt: "Nhìn đi! Tôi nói không được, anh nhất định cứ phải ngoan cố lên làm gì, mau đi đi!"
Từng lời nói từng cử động của Sở Kiều Kiều hoàn toàn giống như là người không liên quan vậy, cô ấy càng như vậy, Cẩm Phong lại càng tức giận, càng muốn đi đến phòng bệnh của cô ngồi.
Cẩm Phong mặt mày thu lại, quay về phía phòng bệnh của Vương Tranh hô to: "Anh Vương, ra đây, có người có chuyện muốn nói với anh."
Vương Tranh chậm rãi dưới sự giúp đỡ cấp dưới và y tá lại đi ra khỏi phòng bệnh lần nữa, ghét bỏ nhìn Cẩm Phong: "Anh Cẩm, ở đây là phòng bệnh, phiền anh đừng có lớn tiếng gây ồn ào."
Cậu Phong không nghe lời được, gật đầu: "Đúng. Nhưng mà không có vài lời nói của tôn đại phật như anh, tôi đây không vào được phòng bệnh của Kiều Kiều!" Thái độ đâu còn là dáng vẻ hô mưa gọi gió của Phong thiếu, đám vệ sĩ áo đen phía sau kinh ngạc con mắt sắp rơi ra ngoài rồi.
Vương Tranh nhìn Sở Kiều Kiều: "Cô chắc chắn?"
Mê Truyện Dịch
Không đợi Sở Kiều Kiều lên tiếng, Cẩm Phong mau chóng đứng đối diện với Vương Tranh, đem Sở Kiều Kiều che ở phía sau, mặt nghiêm túc nhìn Vương Tranh nói: "Tôi là muốn lên lầu gọi điện thoại cho đại ca các anh, lỡ chuyện lớn, anh và tôi đều không gánh nổi đâu người anh em ạ."
Vương Tranh biết Cẩm Phong đang nói vớ vẩn, nhưng anh ta vẫn là nhìn đồng hồ và cấp dưới, nhìn Cẩm Phong: "Nhanh lên, gây rắc rối cho tôi chính là gây rắc rối cho cô ấy."