(*) Quân vô hí ngôn: Vua, quân vương không nói lời đùa giỡn
Sau khi An Noãn Noãn nghe vị quân tẩu trẻ tuổi đó hỏi như vậy, cô còn chưa kịp nghĩ xong phải trả lời như thế nào thì có một vị quân tẩu trong đó dường như bừng tỉnh ngộ ra nói: “Đúng rồi. Đúng rồi. Dương Mai nói vậy tôi cũng cảm thấy là vợ của Cố Soái. Cách đây không lâu không phải người nào đó của nhà tôi cũng nói là vợ Cố Soái sinh được một cặp con trai song sinh sao...”
Cứ thế mấy vị quân tẩu đều nói người nào đó nhà mình cũng từng nhắc đến việc nhà Cố Soái sinh được hai đứa con trai song sinh. Thân phận của An Noãn Noãn cho dù bây giờ cô không thừa nhận thì cũng bị bại lộ ở đây rồi. Cô cảm thấy não mình vừa rồi bị cái gì rút rồi. Đột nhiên lại đi nói ra chuyện mình đã làm mẹ của hai đứa trẻ.
Bây giờ đang lúc khó khăn, phòng ăn lớn của nhà ăn đã có một nhóm lớn quân lính bài bản chỉnh tề tiến vào ngồi xuống, chuẩn bị ăn cơm. Tất cả cửa sổ của nhà ăn đều đã được mở ra hết rồi. Các món chay, món mặn đều được bày ra. Hải sản, đồ chay nên có đều có hết. Hương vị tràn vào mũi. Mà ở cửa nhà ăn Cố Bắc Thần mặc quân trang chính thức. Trái phải đều là lãnh đạo cấp cao của tiểu đoàn, ban chỉ huy quân đội.
Mấy vị quân tẩu mà hàng năm chỉ có thể gặp chồng mình một hai lần nhìn thấy chồng nhà mình thì cười bẽn lẽn lại đau lòng. Mặc dù nhìn vào giống như vợ chồng già vậy nhưng quan hệ giữa vợ chồng bọn họ không hề giống với những cặp vợ chồng bình thường. Có những cặp vợ chồng cách xa nhau cả nghìn dặm, gặp mặt nhau một lần cũng thật sự rất khó.
Tiếp đó những chàng trai trẻ tuổi mặc quân phục và những chàng trai trẻ tuổi mặc thường phục dẫn theo mấy đứa trẻ đến từ nơi xa xôi từ bên ngoài vào bên trong nhà ăn ăn cơm. Có người tự trêu đùa nói: “Ây. Bình thường huấn luyện quen rồi. Đột nhiên làm giáo viên nhà trẻ thấy mệt thật. Vẫn là đánh bao gai, chạy việt dã sướng hơn...”
Mê Truyện Dịch
Có người khinh thường: “Một câu thôi, đúng là một cái tiện mệnh thiếu đánh.”
Hôm nay bởi vì Vương Tranh nhập viện nên tất cả những chuyện này đều do lãnh đạo cao cấp tham mưu trưởng và ban hậu cần chuẩn bị.
Tham mưu trưởng và mấy người lãnh đạo cao cấp của ban hậu cần cũng để tất cả người nhà và bọn trẻ con được tùy ý. Dù sao thì cũng là Tết, mọi người thả lỏng mới đúng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-3691-quan-vo-hi-ngon.html.]
Tham mưu trưởng nhìn về phía Cố Bắc Thần: “Bắc Thần, anh nói với mọi người mấy câu rồi bắt đầu ăn cơm đi. Nghe nói anh và em dâu đến tận bây giờ vẫn còn chưa ăn cơm.”
“Được.” Cố Bắc Thần gật đầu rồi hồi phục lại dáng vẻ trầm ổn cao lãnh, cao quý như bình thường mà đứng thẳng dậy. Anh quét mắt qua tất cả mọi người ở đây.
An Noãn Noãn vẫn chưa từng nhìn thấy dáng vẻ chồng cô ở trước mặt các quân lính chính thức nói chuyện. Bây giờ người phụ nữ nào đó cũng vô cùng tò mò mà nhìn Cố Bắc Thần. Từ chỗ của An Noãn Noãn nhìn qua, vừa hay chỉ có thể nhìn sườn mặt của Cố Bắc Thần ở xa xa. Cô không thể không thừa nhận rằng Cố Bắc Thần quả thực rất đẹp trai.
Cùng một bộ quân phục, cùng một kiểu tóc đầu đinh, cùng trong một nhà ăn rộng lớn nhưng Cố Bắc Thần đứng ở bên đó, những người khác đều mất đi ánh sáng. Tất cả ánh sáng đều tập trung lên toàn thân anh. Ban đầu An Noãn Noãn lo lắng Cố Bắc Thần bởi vì có cô ở đây mà thiếu tự nhiên hoặc ngại ngùng. Nhưng cô đúng là nghĩ quá nhiều rồi. Cố Bắc Thần người ta đứng nguyên vẹn một khối ở đó tiếp nhận rất nhiều vinh quang và yêu quý. Còn có rất nhiều cặp mắt kỳ vọng và tôn sùng nữa. Càng có rất nhiều quân tẩu và các nữ binh không thèm che giấu sự ngưỡng mộ trong mắt mình.
Lúc một câu mở màn của tham mưu trưởng kết thúc, liền kêu gọi mọi người hoanh nghênh lão đại của họ nói mấy câu, tất cả mọi người đều chuẩn bị hô khẩu hiệu, toàn thể quân lính ở đó từng người một đứng thẳng dậy, chuẩn bị nghe khẩu lệnh bất cứ lúc nào.
Nhưng một giây sau, Cố Bắc Thần lại quét mắt qua tất cả quân lính và quân tẩu và cả bọn trẻ con rồi đưa tay ra hiệu ngăn quân lính cúi đầu chào: “Mọi người ngồi đi. Tất cả thủ tục hôm nay đều miễn hết.”
Tất cả mọi người ngồi xuống rồi Cố Bắc Thần liền dùng giọng nói trầm trầm phát ra từ đan điền nói: “Mọi người đều vất vả cả rồi. Nhiệm vụ của hôm nay là ăn ngon, uống say, chơi vui. Tiếp đó...”
Cố Bắc Thần kéo dài giọng rồi nhìn các quân tẩu và bọn trẻ con rồi ngẫu nhiên nhìn qua phía các quân lính: “Tiếp đó, có người nhà qua đây rồi thì ở bên cạnh người nhà và bọn trẻ thật vui vẻ...”
Cũng may là năm nay Cố Bắc Thần lên làm bố rồi cũng cảm nhận được trách của người làm bố mới có thể nói câu cuối cùng thuận lợi như thế. Mấy năm trước, nhớ lúc Cố Bắc Thần mới đảm nhận chức vụ đại đội trưởng của căn cứ đặc chủng nào đó và quân đoàn trưởng của quân khu. Bản thân anh lúc đó còn rất trẻ, lại chưa kết hôn sinh con. Những lãnh đạo cấp dưới đại đa số là mấy ông lớn hơn bản thân lại còn kết hôn, sinh con rồi. Cho nên mấy năm trước Cố Bắc Thần sợ nhất là lễ tết và ngày lễ. Mỗi lần đối diện với những người nhà của họ anh cũng không biết nên nói cái gì nữa. Đến cả mấy lời xã giao anh cũng không nói ra khỏi miệng được.