Cánh cửa lớn của căn cứ ở xa treo rất nhiều đèn lồng đỏ, dán những câu đối rất to rất dài. Tuy là đang trong dịp Tết nhưng người canh gác chỗ cổng lớn vẫn y như bình thường cứ hai giờ thì lại đổi ca trực một lần.
Mà Cố Bắc Thần và An Noãn Noãn sau khi uống mấy ly rượu với quân lính ở trong doanh trại của Mạc Thành Phi, Cố Bắc Thần nói mấy câu rồi vội vã quay về tổng bộ. Bởi vì lúc ở doanh trại của Mạc Thành Phi, Cố Bắc Thần nghe An Noãn Noãn nói rằng Cố Bối Bối tới căn cứ của anh. Cố Bắc Thần liền nóng ruột rồi. Anh cũng không cùng ăn cơm với quân lính của Mạc Thành Phi thì đã kéo An Noãn Noãn mau chóng quay về.
Xe của Cố Bắc Thần vừa đến cổng lớn thì những người canh gác ở trong ngoài cổng đều cúi đầu chào chiếc xe một cách bài bản. Tài xế chầm chậm lái xe đi vào. Mãi đến khi xe của bọn họ đi vào đường chính của căn cứ, những người lính gác mới dừng nghi lễ chào đón, quay lại trạng thái cũ.
Suốt dọc đường Cố Bắc Thần vẫn luôn gọi điện cho Cố Bối Bối nhưng điện thoại của con nha đầu c.h.ế.t tiệt đó luôn trong trạng thái tắt máy, làm cho ai đó sốt ruột c.h.ế.t rồi. Đến tận lúc này, gáng nặng trong lòng Cố Bắc Thần và An Noãn Noãn vẫn chưa buông xuống được.
An Noãn Noãn cũng chỉ biết đôi chút về cái người tên Tô Hướng Đông mà Cố Bối Bối thích. Cũng là vừa rồi ở trên đường Cố Bắc Thần nói ra vài chi tiết cụ thể thì cô mới biết cái người Tô Hướng Đông đó vào tối hôm nay sẽ đưa cô dâu của anh ta tới căn cứ gặp mặt mọi người. Cô liền lo lắng Bối Bối sẽ không nghĩ thông suốt được. Dù sao thì cô ấy cũng là đứa trẻ chưa từng chịu thiệt thòi mà.
Quay lại cảnh tượng của nửa tiếng trước, Cố Bối Bối đi đến cửa của lễ đường lớn, đứng bên thảm đỏ chăm chú nhìn mấy người đàn ông mặc đồ ngụy trang hết sức phấn khởi bố trí hội trường. Mãi đến khi Tô Hướng Đông không biết gì mà chầm chậm đi từ bên trong lễ đường ra ngoài.
Cố Bối Bối nhìn không chớp mắt người đàn ông chầm chậm đi trên thảm đỏ. Mãi đến khi Tô Hướng Đông đứng trước mặt cô, đôi mắt bình tĩnh như mặt biển lặng sóng nhìn cô: “Sao lại một mình tới đây? Sao không ở cùng với anh trai của em?”
Lúc Cố Bối Bối chưa mở miệng nói thì Tô Hướng Đông lấy ra một cái kẹo cưới đưa qua cho Cố Bối Bối: “Tổ chức hôn lễ ở quê nhà. Một viên kẹo cưới tới muộn. Tặng cho em.”
Cố Bối Bối nhìn người đàn ông trầm tĩnh trước mặt mình. Cảm xúc trong mắt không hề có chút gì trấn động hết. Cô liền chầm chậm tháo khẩu trang xuống, thở ra một hơi lạnh rồi nhận lấy cái kẹo cưới trong tay Tô Hướng Đông: “Chúc mừng!”
Tô Hướng Đông thu tầm mắt lại, gật đầu: “Cảm ơn.”
Lúc này, có một người phụ nữ mặc một cái áo khoác màu đỏ, nhét hai tay trong túi áo đi qua. Cô ấy đi đến trước mặt Tô Hướng Đông và Cố Bối Bối, ôm cánh tay Tô Hướng Đông: “Hướng Đông, không giới thiệu chút sao?”
Tô Hướng Đông cúi đầu nhìn người phụ nữ ôm cánh tay mình. Vẻ mặt có hơi chấn động. Cảm xúc trong ánh mắt nhìn Cố Bối Bối giống như đang cười: “Cố Bối Bối, em gái của lão đại.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-3672-tieu-cong-chua-chua-tung-chiu-am-uc.html.]
Tô Hướng Đông nói xong thì nhìn về phía Cố Bối Bối: “Dương Mai, vợ của anh.”
Mắt Cố Bối Bối vụt sáng. Cô đưa tay ra bắt tay nhìn về phía Dương Mai: “Chào chị dâu.”
Mê Truyện Dịch
“Xin chào, Cố tiểu thư.” Dương Mai và Cố Bối Bối bắt tay nhau.
Ba người cũng không thể mắt lớn nhìn mắt nhỏ được. Cố Bối Bối giơ kẹo cưới trong tay lên: “Vậy anh chị cứ làm việc đi. Em đi tìm anh trai và chị dâu em đây. Không làm phiền anh chị nữa.”
“Tạm biệt!” Dương Mai nhìn Cố Bối Bối xoay người đi nói.
Sau khi Cố Bối Bối rời khỏi tầm mắt của Tô Hướng Đông và tầm mắt của mấy người ở thao trường thì đi nhanh về xe của mình, lên xe, khởi động, đạp ga rồi rời khỏi căn cứ đặc chủng.
Lúc Cố Bắc Thần và An Noãn Noãn tới cửa của tiểu viện, Cố Bắc Thần vội vàng xuống xe hỏi người cảnh vệ tiến lên trước mở cửa: “Có phải có người đang chờ tôi không?”
“Báo cáo quân trưởng, ở ký túc xá bên này không có ai đang chờ ngài cả.” Cảnh vệ cúi đầu nói.
“Không có.” Cố Bắc Thần nhíu mày.
An Noãn Noãn nóng vội cũng không quan tâm gì nhiều đến lễ nghĩa mà trực tiếp túm lấy tay của cảnh vệ: “Không có cô gài nào vô cùng đáng yêu, xinh đẹp đi qua đây sao? Cao như tôi ấy.” An Noãn Noãn khoa chân múa tay với người cảnh vệ.
Cảnh vệ bị An Noãn Noãn tóm lấy cánh tay thì bị doạ sợ. Khuôn mặt đen rám nắng đỏ ửng lên. Anh ta nhìn cánh tay đang túm lấy tay mình: “Chị dâu, chị buông tay tôi ra trước đi. Tránh cho quân trưởng chặt cánh tay nhỏ của tôi xuống.”