Lần đầu tiên Cố Bối Bối đến căn cứ huấn luyện của anh trai cũng là vào mùa đông, cũng là trong dịp Tết như bây giờ. Cố Bắc Thần không quay về nhà. Cố Bối Bối vừa hay lại từ nước ngoài trở về, ở cạnh người nhà trong đêm ba mươi. Mùng một cô liền lái xe chạy qua thăm anh trai. Nhưng Cố Bắc Thần lại đang bận chủ trì một cuộc họp quan trọng. Cho nên Cố Bối Bối liền một mình đi lung tung rồi đi nhầm vào vùng cấm của một căn cứ bí mật của căn cứ đặc chủng, bị mấy binh sĩ trấn giữ coi là gián điệp mà bắt lại.
Lúc đó, chỗ bí mật đó ẩn tàng ở nơi sâu nhất trong rừng rậm, đồi núi hiểm trở của căn cứ đặc chủng. Có nhìn thế nào thì cũng không thể nhìn ra được đó là một nơi vô cùng cơ mật. Lúc đó người chịu trách nhiệm chỗ đó nghe thấy bên ngoài hô to gọi lớn liền dẫm lên đôi ủng dày dặn đi ra khỏi căn nhà xiêu vẹo. Anh nhìn hai người cấp dưới trái phải đang áp giải một cô gái thì hơi nhíu mày: “Các cậu đang làm gì vậy?”
Hai người cấp dưới vô cùng nghiêm túc báo cáo với người đó: “Lão đại, người phụ nữ này lén la lén lút nhìn ngó chỗ này rất lâu rồi. Chúng tôi...”
“Thả ra.” Người đàn ông trầm giọng mà lạnh lẽo nói. Hai người cấp dưới như bị điều khiển mà buông Cố Bối Bối đang bị áp giải ra.
Bởi vì băng tuyết trơn trượt, sau khi Cố Bối Bối được hai tên lính canh thả ra thì suýt chút nữa mất trọng tâm mà ngã xuống đất.
“Cẩn thận.” Người đàn ông đi một bước dài lên trước, đỡ Cố Bối Bối mới làm cho Cố Bối Bối không bị ngã. Mà Cố Bối Bối nhìn khuôn mặt âm trầm của người đàn ông thì sững sờ.
Mê Truyện Dịch
Lúc người đàn ông bỏ cô ra, Cố Bối Bối nhìn người đàn ông trước mặt cười: “A! Anh đẹp trai thật đấy! Anh tên là gì?”
“Hì.” Tất cả cấp dưới ở đằng sau đều cười rộ lên.
Người đàn ông đen mặt lại. Anh không những không trả lời câu hỏi của Cố Bối Bối mà còn trừng mắt với cô. Giọng nói lạnh lẽo như băng hét lên một câu: “Nói. Làm sao vào được chỗ này?”
Cố Bối Bối khinh thường, nhún vai, bỏ hai tay ra: “Đương nhiên là lái xe vào rồi!”
Người đàn ông cạn lời với Cố Bối Bối. Anh nhìn về phía người đằng sau: “Đưa người này vào phòng thẩm vấn. Tôi làm xong việc thì sẽ tới thẩm vấn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-3662-la-ai-ket-hon.html.]
Lần đó, Cố Bối Bối hoàn toàn có thể để lộ ra thân phận em gái của Cố Bắc Thần là đầu xuôi đuôi lọt rồi. Nhưng đột nhiên cô bị người đàn ông còn lạnh lùng hơn cả anh trai đó của mình thu hút. Cô cũng cố ý đùa dai mà không nói ra thân phận em gái của Cố Bắc Thần, gây ra một trận phong ba. Sau chuyện đó, cô bị Cố Bắc Thần hung dữ giáo dục suốt mấy tiếng liền.
Nhưng Cố đại tiểu thư lại không hề cảm thấy ấm ức khi bị anh trai dạy dỗ mà lại cảm thấy cô như trong hoạ gặp phúc. Ở phương diện nghiêm túc như vậy đối diện với một người chặt chẽ cẩn thận như vậy, cô lại đùa dai khiến người đó hết cách với cô mà phải thoả hiệp, cho cô cách thức liên lạc. Lúc này Cố Bối Bối mới buông tha...
Thấy Cố Bối Bối cứ nhìn chằm chú vào lễ đường lớn mà ngây ngốc, hoàn toàn không nghe thấy có người đang nói chuyện với cô, sĩ quan B cũng nhìn theo hướng của ánh mắt cô. Trong lòng anh ta hiểu được, người phụ nữ này tám phần là nhìn vào mấy cái đèn lồng đỏ và thảm đỏ, hoa tươi... ở cửa của lễ đường lớn.
Đột nhiên có một tiếng s.ú.n.g rung động đất trời. Cố Bối Bối chớp mắt rồi mới nhìn thấy người đàn ông mặc đồ ngụy trang đứng ở phía trước nhìn mình.
Suy cho cùng Cố Bối Bối đã không còn là tiểu công chúa vô lo vô nghĩ của mấy năm trước nữa rồi. Cô nhìn về phía người đàn ông, động đậy hàng lông mi cong vút, chầm chậm gật đầu: “Chào anh, bên đó đang làm gì vậy?”
Sĩ quan B gật đầu: “À! Là mấy người chiến hữu của chúng tôi muốn tổ chức một hôn lễ tập thể.”
Sĩ quan B nói xong rồi mới cảm thấy bản thân đã bị mỹ sắc mê hoặc rồi. Anh ta không quen biết người phụ nữ này sao lại có thể nói với cô những thứ này chứ? Nhưng một giây sau nghĩ lại dù sao cũng không có chuyện gì. Từ đầu xuống chân đều có thể thấy người phụ nữ này có thể công khai xuất hiện tại thao trường thì chắc chắn cô là người nhà của ai đó rồi. Hơn nữa hôn lễ tập thể cũng không phải là cái gì cơ mật, có nói ra thì cũng không sao.
Cố Bối Bối động đậy khẩu trang, nhìn về phía người đàn ông mặc đồ ngụy trang ở trước mặt: “Là ai kết hôn vậy?”
Sĩ quan B híp mắt nhìn Cố Bối Bối: “Xin hỏi cô là...”
Cố Bối Bối gật đầu: “Tôi tên Cố Bối Bối. Tôi tới là để thăm anh trai tôi. Bây giờ anh ấy không có ở đây. Anh ấy nói chờ một lát rồi mới về. Tôi mới đi bộ xung quanh.”
“Ồ! Thì ra là cô Cố. Thất lễ, thất lễ rồi. Xin hỏi cô có gì cần giúp gì không?” Sĩ quan B chân thành mà lại nghiêm túc hỏi han.