Văn Tinh Tinh nói: “Mình ngược lại thực sự không thực lo lắng nhà Mạc Thành Phi nghèo đến mức không có gì ăn, mà là ...” Văn Tinh Tinh cắn môi dưới, lông mi dài rung động: “Mình cảm thấy Mạc Thành Phi đã từng có người phụ nữ mà anh ấy thích, mà mình vừa may xuất hiện khi đoạn tình cảm của anh ấy đang bỏ không... "
“Hả ~” An Noãn Noãn khinh thường Văn Tinh Tinh: “Cậu có chút thú vị nào không vậy, Mạc Thành Phi là người 30 tuổi rồi, nếu như ngay cả chuyện yêu đương còn chưa nói qua, hoặc là thậm chí đến một người phụ nữ còn chưa từng thích qua, cậu cảm thấy có bình thường không hả? Cậu còn thích cái người kia bao nhiêu năm như thế, chính là cái người thanh mai trúc mã gì đấy!"
Mê Truyện Dịch
Văn Tinh Tinh đáy mắt hung hăng nhìn An Noãn Noãn: "Đang nói đến Mạc Thành Phi mà, sao cậu cứ chuyển hướng sao mình làm cái gì."
An Noãn Noãn nhìn thời gian: "Quên đi, không nói với cậu mấy chuyện không đâu này nữa, cậu lo mà tự mình suy nghĩ cho cẩn thận đi! Đừng làm gì sai lầm nữa."
Văn Tinh trợn trắng mắt nhìn An Noãn Noãn: "Sao mình lại phát hiện bây giờ cậu với Mạc Thành Phi đứng cùng một thuyền vậy chứ, thật là."
"Mình chỉ đang tuỳ việc mà xét thôi, Tinh Tinh à, thực ra, cậu là người hạnh phúc nhất trong số chúng ta rồi, vì vậy, cậu cần phải đồng thời học cách bằng lòng với mọi thứ, cậu nên trân trọng những người trước mặt mình, trân trọng hạnh phúc mà cậu đang có, mình và rất nhiều người cả đời này đều không có cách nào mong đợi được những điều đó, chẳng hạn như tình cảm gia đình!"
Khi An Noãn Noãn nói lời này, Văn Tinh Tinh đành phải câm miệng, cô ấy hiểu ý tứ trong lời nói của An Noãn Noãn, đương nhiên những lời cô ấy nói như vậy về Mạc Thành Phi cũng không phải bịa đặt hoàn toàn, sau khi âm thầm thở dài “haizz” một tiếng, Văn Tinh Tinh chỉ đành phải đổi chủ đề, cô ấy không muốn trong ngày lễ cũng coi như là tuyệt vời này nhắc đến những chuyện buồn của An Noãn Noãn.
Lúc này, điện thoại di động của An Noãn Noãn ở bên ngoài vang lên, cô nhanh chóng rửa tay trên bồn rửa tay: "Mình đi nghe điện thoại trước."
Cuộc gọi hóa ra là của Cố Bối Bối, sáng nay lúc rời đi không nhìn thấy Cố Bối Bối, đêm hôm qua, rất khuya mới xong chuyện, mọi người trong gia đình không thể ngừng chơi xung quanh hai thằng nhỏ, mãi đến sau đó, Cố Bối Bối tìm Cố Bắc Thần nói là có chuyện muốn nói, hai anh em ở lại trong phòng làm việc một lúc, Cố Bắc Thần quay về cũng không nói điều gì, An Noãn Noãn cũng không hỏi, dù sao đoạn thời gian gần đây, Cố Bối Bối đều không thích nói chuyện với mọi người, ngoài việc chơi với hai cháu trai ra, với mọi người trong nhà đều không nói gì, An Noãn Noãn mấy ngày này bận quá nên vẫn chưa có thời gian hỏi cô ấy!
Sau khi điện thoại được kết nối, An Noãn Noãn lo lắng nói: "Bối Bối, có phải là..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-3651-ong-chu-khong-biet-lang-man.html.]
“Chị dâu, em đang trên đường đến quân doanh của anh trai, anh chị đã đến chưa?” Cố Bối Bối trong vài giây ngắt lời An Noãn Noãn.
Huh? An Noãn Noãn ôm n.g.ự.c sợ c.h.ế.t khiếp, cho rằng Cố Bối Bối gọi điện, là vì chuyện gì xảy ra với hai đứa con trai của cô, doạ c.h.ế.t đi sống lại mất!
An Noãn Noãn không biết Cố Bối Bối đột nhiên đến quân đội của Cố Bắc Thần làm gì, nhưng nghe giọng điệu của đại tiểu thư này không tốt gì cả! Không phải mấy ngày trước nghe mẹ chồng bí mật nói rằng, Bối Bối vài ngày đầu tiên sẽ đi nghỉ ở nước ngoài sao, đây lại là chuyện gì vậy?
An Noãn Noãn nói rằng cô và Cố Bắc Thần đang ở trong tiểu đoàn của Mạc Thành Phi, Cố Bối Bối trực tiếp nói một câu: “Vậy được rồi! Em ở bên kia của anh trai đợi anh chị, bye bye!”
“Này, này… Bối Bối?” Điện thoại của An Noãn Noãn đã phát ra một tiếng bíp dài.
Sau khi Cố Bắc Thần và Mạc Thành Phi xong việc liền trực tiếp gọi điện thoại kêu An Noãn Noãn và Văn Tinh Tinh đến nhà ăn cùng ăn bánh chẻo, bánh chẻo do hai người họ làm cũng chỉ mang đến nhà ăn để ăn cùng các sĩ quan, binh lính và gia đình những người họ cùng nhau ăn, nhân tiện cũng để quân trưởng Cố Bắc Thần an ủi năm mới tới các sĩ quan và binh lính của tiểu đội Mạc Thành Phi.
Cố Bắc Thần đang đứng ở dưới lầu đợi An Noãn Noãn: "Noãn Noãn, em cần chuẩn bị tâm lý đi, cùng anh đi thăm hỏi các chiến sĩ bên phía Mạc Thành Phi, đúng lúc đến rồi thì không cần phải làm một chuyến đi đặc biệt nữa, lịch trình năm nay quá gấp rút rồi."
An Noãn Noãn co rụt cổ lại: "Nhưng mà, em, em không biết làm sao..."
Cố Bắc Thần xoa xoa tóc An Noãn Noãn: "Không sao đâu, mọi người đều biết năm nay thủ lĩnh của bọn họ sẽ lên chức cha, nhưng như nhân quân trưởng như em đây từ đầu đến cuối vẫn chưa gặp mặt qua mọi người, vì vậy, phải cùng anh đi kính chúc mọi người người một ly, và cùng với người nhà của các binh sĩ trò chuyện là được rồi.”
Văn Tinh Tinh ở bên cạnh bĩu môi, nhìn Cố Bắc Thần bất mãn: "Cố đại quân trưởng, tôi nghĩ anh như vậy kêu Noãn Noãn cùng anh đi thăm hỏi, gặp mặt mọi người là không ổn lắm đâu!"