Trên đường đến bệnh viện, An Noãn Noãn hỏi Cố Bắc Thần: "Vậy ngày mai Văn Tinh Tinh và Mạc Thành Phi có đến quân đội không?"
Hôm nay hai người họ không đến Cố gia, sau này An Noãn Noãn mới biết được rằng Văn Tinh Tinh đã dẫn Mạc Thành Phi đến gặp cha mẹ cậu ấy.
"Đoán là không đến, nghe Thành Phi nói rằng tối mai cậu ấy có chuyến bay về quê." Cố Bắc Thần nói xong, duỗi tay vòng qua vai An Noãn Noãn: "Làm sao? Lo lắng một mình em không thể đối phó được sao?"
"Không phải đâu ~" Vừa nói, An Noãn Noãn trừng mắt nhìn người nào đó, thấp giọng nói: “Tài xế nhỏ ngày hôm vẫn còn là một đứa trẻ, anh đừng có mà ôm ôm ấp ấp như vậy được không?"
Khóe môi Cố Bắc Thần nhếch lên, cánh tay dài của anh tiếp tục đặt trên eo An Noãn Noãn: "Bọn trẻ ngày nay còn 'hiểu biết' hơn anh, lo lắng vớ vẩn rồi."
Mê Truyện Dịch
"..." An Noãn Noãn cạn lời trợn tròn mắt mấy lần, lại hỏi: "À đúng rồi, tại sao Tinh Tinh và Mạc Thành Phi lại vội vàng đi gặp cha mẹ vậy? Không lẽ năm sau hai người đó lại định làm chuyện lớn gì sao?"
Văn Tinh Tinh sốt sắng này không giống Văn Tinh Tinh, lần này An Noãn Noãn quay về vẫn chưa kịp nói chuyện đàng hoàng với Văn Tinh Tinh về chuyện giữa cậu ấy và Mạc Thành Phi!
Cố Bắc Thần cười một cách kỳ lạ và xấu xa, cúi đầu nói bên tai An Noãn Noãn,: "Nhìn bộ dáng Thành Phi sốt sắng như vậy có lẽ là muốn kết hôn rồi!"
“Hả?” An Noãn Noãn có chút không phản ứng kịp.
"Dù sao Thành Phi một tuần trước đã đưa đơn đăng kí kết hôn cho anh rồi, chữ bọn anh cũng kí rồi, đại khái phán đoán từ lời nói mơ mơ hồ hồ của cậu ấy, Văn Tinh Tinh có lẽ là có rồi."
"Hả ~" An Noãn Noãn cảm thấy những lời này thoát ra khỏi miệng Cố Bắc Thần, sao lại kỳ quái như vậy?
Nhưng ngay sau đó, phản xạ của An Noãn Noãn quay ngược 180 độ trong phút chốc, quay người lại, ngồi đối mặt với Cố Bắc Thần: "Đơn đăng ký kết hôn? Vậy tại sao chúng ta nhận được giấy chứng nhận nhanh như vậy? Trong vài phút liền bị anh lừa đến Cục Nội Vụ .. . "
Cố Bắc Thần đỡ trán: "Anh nhớ Vương Tranh đã đến trước cửa Cục Nội vụ, anh lấy giấy tờ tùy thân của em rồi lên xe của Vương Tranh, đó là vì Vương Tranh đã gửi tờ đăng kí kết hôn đến rồi, trách em ngốc thôi. Đối với việc lừa em đến Cục Nội vụ, vậy em thật sự đổ oan cho chồng rồi, ngày đó rõ ràng là em đề nghị đi đăng kí kết hôn với anh, anh mà không đi, rõ ràng không giữ mặt mũi cho em rồi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-3612-phung-chi-lap-gia-dinh.html.]
"..." An Noãn Noãn hoàn toàn không nói nên lời, cô cũng không muốn nghe Cố Bắc Thần nói thật nữa!
Trong bệnh viện quân khu, bên ngoài phòng bệnh của Vương Tranh có người bảo vệ, Sở Kiều Kiều như vậy cũng coi như nhận được sự bảo vệ, bởi vì phòng bệnh của Sở Kiều Kiều ở sát bên cạnh phòng của Vương Tranh, vừa vặn bên ngoài hay trong đều được canh gác cẩn thận.
Ngay khi Cố Bắc Thần và An Noãn Noãn bước vào khu phòng bệnh của Vương Tranh, nhanh chóng nghe thấy một tràng tiếng nói và tiếng chào: "Chào Cố Soái, chào chị dâu! Chúc chị dâu năm mới vui vẻ!"
Cố Bắc Thần hơi nheo mắt, cái đám khốn nạn này vậy mà lại nâng chị dâu lên vị trí thứ nhất, hả! Rất tốt! Vốn dĩ có rất nhiều người trong phòng bệnh của Vương Tranh làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của cậu ấy, Cố Soái muốn mắng, nhưng lại thấy đám người này đối với An Noãn Noãn có thái độ tốt như vậy, cũng rất coi trọng cô như vậy, vậy được! Tạm thời bỏ qua cho đám này vậy.
An Noãn Noãn sau khi chào hỏi mọi người xong, liền nhanh chóng lấy hộp cơm ra, nhìn Vương Tranh trên giường bệnh: “Vương Tranh, hôm nay anh thấy sức khoẻ khá hơn chưa?” Suy cho cùng anh ấy đều vì cứu em gái của mình, trong lòng An Noãn Noãn thật sự biết ơn Vương Tranh.
Dù sao thì Vương Tranh xuất thân là con nhà lão luyện, cho nên sắc mặt và trạng thái tinh thần nhìn không ra được có vấn đề gì, chỉ là vết thương được khâu lại, vì vậy tạm thời không tiện cử động.
"Cảm ơn chị dâu, không sao đâu, vết thương nhỏ này đối với mấy người như bọn em cũng chỉ là miếng bánh ngọt." Vương Tranh nói xong nhìn Cố Bắc Thần: "Lão đại, cắt chỉ xong em sẽ về nhà ngay! Ở đây chán quá..."
"Cậu vẫn còn chán à? Nhiều người đẹp như vậy đến tán gẫu với cậu, còn massage hay gì đó ..." Một sĩ quan ngang hàng với Vương Tranh chua chát nói.
Vương Tranh mặt đỏ bừng, hai mắt nhìn chằm chằm: "Cậu mau cút ra khỏi phòng cho lão tử, ở lại đây chỉ gây thêm tức tối, làm gì có mỹ nữ nào tán gẫu với tôi hả..."
An Noãn Noãn cảm thấy cách họ nói chuyện và hòa hợp với nhau thực sự rất tốt, mỉm cười hỏi mọi người đã ăn xong chưa, mọi người đều vỗ bụng một cái thể hiện no rồi.
An Noãn Noãn nhìn Vương Tranh: "Vậy Vương Tranh, cậu uống một chút canh cá đi! Rất thanh đạm."
Vương Tranh cũng vỗ xuống ngực: "Em thật sự ăn no rồi chị dâu, hay là, chị bưng qua cho Sở tiểu thư uống đi!"