Cô cùng Cố Bắc Thần chưa từng tổ chức hôn lễ, cùng không chính thức trước mặt doanh trại của Cố Bắc Thần làm lễ ra mắt, ngày hôm nay nhóm quân tẩu (người nhà, vợ của quân nhân) đến nhà họ Cố cơ bản đều là lần đầu tiên thấy An Noãn Noãn, để cô ngủ đến bây giờ mới dậy có ổn không hả!
Người độc ác kia thế nhưng còn có mặt mũi nói với mẹ và em gái anh, cô cùng anh làm ầm ĩ? Mặt đâu?
Mẹ chồng rốt cuộc không tồi, Từ Phượng Chi trừng mắt nhìn con trai cười đến ám muội không rõ nói: “Bắc Thần, con vội thì đi đi, để Noãn Noãn cho hai đứa nhỏ b.ú sữa, mẹ còn muốn chờ ôm hai cháu nội xuống lầu!”
An Noãn Noãn bụm mặt, rên rỉ, mẹ chồng hôm nay như thế nào không có mắt nhìn như vậy!
Cố Bắc Thần nhìn mắt Cố Bối Bối, cúi đầu ở bên tai Từ Phượng Chi thấp giọng nói: “Mẹ, Noãn Noãn còn chưa rời giường, mẹ cùng Bối Bối đứng ở đây, ngài cảm thấy với tính tình của cô ấy sẽ làm trò trước mặt hai người mặc quần áo sao?”
Từ Phượng Chi bị con trai nói làm tức giận đến mặt đều đỏ, trừng mắt nhìn Cố Bắc Thần, bực mình mạnh mẽ nói: “Noãn Noãn mới khôi phục không lâu, con không biết tiết chế một chút sao?”
Lời này của Từ Phượng Chi nguyên bản là thấp giọng nói, chính là nói ra lúc sau mới phát hiện thế nhưng vài người trong phòng đều nghe được, ngay cả cô nhóc Cố Bối Bối đều ngượng ngùng đỏ mặt, quay đầu liền đi, đưa lưng về phía anh trai cùng mẫu hậu đại nhân, nói lại: “Người ta vẫn còn là bảo bảo đơn thuần được không, mấy người cả ngày đều nói mấy lời dạy hư các bạn nhỏ…”
An Noãn Noãn đã hoàn toàn c.h.ế.t ở trong ổ chăn, bởi vì xấu hổ và giận dữ mà tạm dừng cho hai đứa nhóc b.ú sữa, hai đứa nhỏ giương hai con ngươi đen bóng nhìn mẹ của chúng, lại bắt đầu “Ê ê a a” tỏ vẻ đáng yêu!
Phương thức duy nhất An Noãn Noãn trả thù Cố Bắc Thần chính là con trai, cô cho hai đứa nhỏ b.ú sữa xong, mệnh lệnh Cố Bắc Thần nhìn hai đứa nhóc, trước khi cô tắm xong ra tới, không được cho bất luận kẻ nào vào phòng, còn không được làm con trai khóc.
Cố soái nào dám nói chữ không nào, chỉ có thể căng da đầu chắc nịch nói: “Bổn soái bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.”
Ở lúc An Noãn Noãn đơn giản tắm xong, rửa mặt ăn mặc chỉnh tề ra tới, hai đứa nhóc quả nhiên ngoan ngoãn không khóc nháo, lại nhìn kỹ, An Noãn Noãn thiếu chút nữa ôm bụng cười to, cố gắng nhịn xuống, thu thập đồ đạc trong phòng một lát mới tha cho Cố Bắc Thần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-3602-nguoi-cha-doc-nhat-vo-nhi.html.]
Cố Bắc Thần bởi vì hoàn thành nhiệm vụ gian khổ An Noãn Noãn giao cho, anh ngồi ở bên giường, dựa vào màn giường đặt hai đứa nhỏ mỗi đứa một bên đùi, cánh tay thật cẩn thận vòng lấy hai con, đôi tay dường như nhẹ nhàng phe phẩy trái phải, bởi vậy hai tiểu gia hỏa chẳng những không làm ầm ĩ, ngược lại còn ê ê a a vui đến không được.
Bất quá nói thật, hình ảnh Cố Bắc Thần ăn mặc chỉnh tề một thân quân trang, ôm lấy hai đứa con trai thật sự khiến người ta buồn cười!
Hình ảnh người cha bỉm sữa độc nhất vô nhị kia thật sự buồn cười, đáng tiếc An Noãn Noãn không thể chụp lấy một tấm!
Mê Truyện Dịch
Mấu chốt vẫn là người nào đó đang thật cẩn thận ôm lấy con chơi đùa, thấy An Noãn Noãn ra khỏi phòng tắm, hy vọng được vợ đại nhân khen ngợi, nhưng An Noãn Noãn nghẹn cười, ngó nhìn ba cha con trên giường, tiếp tục dọn dẹp phòng, không đem biểu hiện cùng công lao của Cố soái để vào mắt!
Cố Bắc Thần trừng mắt nhìn An Noãn Noãn: “Noãn Noãn, đừng dọn dẹp, để cho dì giúp việc dọn dẹp là được, em nhanh tay ôm con trai xuống lầu, anh giới thiệu cho em mấy người tới nhận thức…”
Y phục hôm nay của An Noãn Noãn hoàn toàn bất đồng phong cách với ngày hôm qua, hôm nay gặp mặt đều là chiến hữu cùng cấp dưới của Cố Bắc Thần, quân tẩu cùng con cái bọn họ, cho nên An Noãn Noãn liền mặc một chiếc áo sơ mi nhàn nhạt màu tím in thật nhiều bông hoa nhỏ, quần jean ống rộng làm chân cô vốn thanh mảnh lại càng dài thêm, màu sắc giày da như núi non, lại thêm mái tóc ngắn của cô cùng gương mặt mộc, cả người nhìn qua giống như bộ dáng của một học sinh trung học!
An Noãn Noãn soi gương, nhìn về phía người nào đó nhìn chằm chằm vào cô: “Ăn mặc như vậy không kỳ quái chứ?”
“Không! Đẹp lắm.” Cố Bắc Thần nói thực nghiêm túc.
Chính là An Noãn Noãn nhíu mày: “Anh có phải hay không chỉ biết nói đẹp? Người ta mặc cái gì cũng chỉ biết nói đẹp, có thể nói điểm gì khác hay không?”
Cố Bắc Thần câm nín, trừng mắt nhìn An Noãn Noãn vài giây, tà mị cười nói: “Thời gian không còn sớm nữa, em nếu là cứ càn quấy như thế, bổn soái sẽ không nói tốt giúp em trước mặt mấy chị dâu em dâu đâu đó, hửm?”