Vừa rồi ở thư phòng Cố Bắc Thần nghe được âm thanh thật lớn của pháo trúc, nghĩ âm thanh đó khẳng định dọa tiểu gia hỏa tỉnh lại, lúc này Cố soái đang nghe cấp dưới nghiêm túc thông báo công việc cùng kế hoạch năm sau, cong người muốn đứng lên, xua tay: “Các cậu trước xuống nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài một chuyến.” Sau đó không phải trực tiếp đến phòng ngủ hay sao!
Tâm An Noãn Noãn hận đến mức không thể g.i.ế.c người nào đó, đều sắp 11 giờ, mọi người khẳng định đều đến gần đầy đủ, vậy mà nữ chủ nhân như cô còn nằm ngủ ngon, hai con trai chưa được uống sữa, quay ra trừng mắt nhìn Cố Bắc Thần, người kia thế nhưng tiếp được gối đầu An Noãn Noãn ném ra ôm vào trong n.g.ự.c chơi đùa! Ánh mắt kia quả nhiên thiếu đánh, An Noãn Noãn nắm tay thành quyền tức giận quát: “Vì sao không gọi em dậy hả?”
Thấy An Noãn Noãn tức giận đều phải khóc đến nơi, Cố Bắc Thần lúc này mới ý thức được chính mình hình như thật sự túng dục quá độ, rõ ràng biết người phụ nữ này trước mặt anh dù gào to các loại, nhưng trước mặt người ngoài vẫn luôn thẹn thùng, Cố Bắc Thần đành phải cúi đầu nhận sai: “Noãn Noãn, để anh xả nước cho em, tắm rửa một chút, nhé?”
“Cút.” Một chữ cút này của An Noãn Noãn, âm thanh thật lớn, mấy người vừa mới ra khỏi WC đứng ở hành lang nghe được âm thanh hô to gọi nhỏ trong phòng ngủ, đều nhìn lẫn nhau, cười ái muội, lắc đầu tiếp tục lẻn vào thư phòng.
Lúc này Nhị Bảo đang làm ầm ĩ, bình sữa không nhét được vào trong miệng, Từ Phượng Chi đành phải ôm Nhị Bảo hướng cầu thang đi lên phòng An Noãn Noãn, giúp cháu nội tìm kiếm sữa mẹ, chính là Đại Bảo vừa thấy bà nội ôm em trai lên lầu tìm mẹ, cùng khóc đòi đi theo, đứa nhỏ này, Cố Bối Bối ôm theo Đại Bảo, hai mẹ con cùng nhau tiến đến cửa phòng ngủ của Cố Bắc Thần và An Noãn Noãn.
Còn chưa gõ cửa liền nghe được âm thanh hô to gọi nhỏ của hai người bên trong, Từ Phượng Chi nhíu mày: “Trong nhà có nhiều người như vậy, hai đứa này sao còn ở đó cãi nhau?” Nói xong liền gõ hai tiếng lên cửa phòng, còn chưa nhận được âm thanh nhận lời từ bên trong, Từ Phượng Chi đã trực tiếp đẩy cửa đi vào.
“Ách ~” An Noãn Noãn hiện tại c.h.ế.t tâm cũng đều có, bản thân cô cãi nhau kích động cùng Cố Bắc Thần, chăn bông tơ tằm đều từ trên người trượt xuống, lộ ra vai ngọc trần trụi.
Cố Bắc Thần sốt ruột, trực tiếp ôm chăn tới đem An Noãn Noãn chôn xuống, quay đầu nhìn về phía cửa, không nhìn không biết, vừa thấy liền bị dọa nhảy dựng.
Từ Phượng Chi cùng Cố Bối Bối cũng thực xấu hổ, chính là hai đứa nhóc béo đang ăn ngón tay, vừa nhìn thấy Cố Bắc Thần liền ê ê a a không ngừng, câu kia của Cố Bắc Thần đến bên miệng, tại sao không gõ cửa đã tiến vào liền bị nuốt xuống họng.
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-3601-nguoi-cha-doc-nhat-vo-nhi.html.]
Sáng sớm, thời điểm Cố Bắc Thần xuống lầu ăn cơm sáng đã nói qua với Từ Phượng Chi, ngày hôm qua Noãn Noãn quá mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, không cần làm ồn cũng không cho người lên kêu cô dậy, ý tứ người ta không phải rõ rành rành hay sao, muốn vợ đại nhân ngủ đến tự nhiên tỉnh!
Tối hôm qua, ba người Chu Hiểu, con trai và An Noãn rốt cuộc nói cái gì? Từ Phượng Chi không rõ ràng lắm, nhưng trong lòng bà vẫn lo lắng vợ chồng son có chuyện, liền dựa theo dặn dò của con trai mà làm theo.
Chính là vừa vào cửa liền nhìn thấy hình ảnh khiến người ta mặt đỏ tim đập, trên thảm nơi nơi đều là quần áo hai người cùng khăn tắm, trong phòng tràn ngập hương vị sau khi yêu, con trai sớm đã áo mũ chỉnh tề, nhưng bị chôn trong chăn An Noãn Noãn dám lộ đầu ra tới sao? Dám sao?
Cố Bắc Thần nhanh tay đem đứa nhóc trong n.g.ự.c Từ Phượng Chi ôm lấy, giống như không có chuyện gì xảy ra nói: “Mẹ, mẹ xuống lầu nghỉ ngơi một lát trước đi.”
Đứa nhóc trong lòng n.g.ự.c Cố Bối Bối thấy cha ôm lấy em trai, đôi mắt như hai quả nhỏ đen xoay tròn, ê ê a a muốn ôm một cái, muốn an ủi!
An Noãn Noãn nằm trong ổ chăn giả vờ bất động không được, lộ ra hai con mắt: “Cố Bắc Thần, đem con trai nhét vào ổ chăn cho em.”
Cố Bắc Thần cho mẹ cùng em gái của anh một ánh mắt, thấp giọng nói: “Hai người xuống trước đi, Noãn Noãn còn ngượng ngùng, hai người đứng ở nơi này, cô ấy sẽ làm ầm ĩ không yên ~”
“A……” An Noãn Noãn nằm trong chăn ôm hai đứa nhỏ, trong lòng đem Cố Bắc Thần mắng thành cẩu một trăm câu không ngừng.