An Noãn Noãn đành phải lấy lòng Cố Bắc Thần, nhướn đôi môi đặt lên trên môi người xấu một cái hôn, ôn nhu nói: “Đừng náo loạn, ngủ được không? Em đây còn không phải là vì hầu hạ gia đình các anh mệt thành cẩu, còn phải nâng thân thể mệt mỏi cho con trai anh uống sữa, đâu giống quân trưởng ngài, còn có thời gian trộm hẹn hò cùng người phụ nữ khác~”
“Ô……” An Noãn Noãn nói xong, thời điểm hạ miệng chuẩn bị nói gì đó đã bị nụ hôn của Cố Bắc Thần giam lại, miệng lưỡi mang theo chút giận dữ nói: “An Noãn Noãn, bản thân anh đã giải thích vô cùng rõ ràng, nhưng em một hai phải muốn tự thể nghiệm giải thích chân thành của bổn soái, như vậy chồng em sẽ như em mong muốn! Hử?”
“Ô ô……” An Noãn Noãn biết đêm nay vô luận thế nào chính mình đều trốn không thoát lễ rửa tội của Cố Bắc Thần, đành phải mang theo khẩu khí lấy lòng lại xin tha nói: “Ô ~ kia, vậy một lần, ô……”
Trong miệng cô dì chú bác nhà họ Cố, tiểu bạch thỏ hiểu chuyện An Noãn Noãn, một giây liền bị vị quân trưởng nào đó ban ngày cao lãnh trầm ổn nghiêm khắc, kiêu ngạo của gia tộc họ Cố, ăn sạch sẽ mới chịu bỏ qua!
Ngày hôm sau chính ngày ba mươi.
Phong tục ngày ba mươi ở thành phố Hải Thành cũng vô cùng nhiều, bữa sáng nhất định phải có mì sợi sợi dài, dài giống như sợi mì của mì trường thọ mới được.
Nguyên bản ngày ba mươi năm nay An Noãn Noãn muốn dậy sớm tự làm mì sợi, đem đến trước mặt lão thái thái và mẹ chồng khoác lác một trận, nhưng một giấc này khi tinh dậy đã là mặt trời cao ba sào, cô cũng giật mình choáng váng!
An Noãn Noãn đang ngủ say, tối hôm qua cô không biết bị người xấu kia lăn lộn biết bao nhiêu lần mới xong, dù sao ngủ giống như cẩu c.h.ế.t giống nhau tỉnh không nổi. Mấu chốt là Cố Bắc Thần dặn dò người lên lầu không được lớn tiếng ồn ào, con trai vừa tỉnh cũng được chị Nguyệt cùng Từ Phượng Chi ôm lấy cho uống sữa.
Tự Phượng Chi tối hôm qua chính là nhìn thấy chuyện trước sau giữa ba người Cố Bắc Thần cùng Chu Hiểu, An Noãn Noãn nhìn đến rõ ràng rành mạch, cho nên, đứa con trai mặt dày này không làm Noãn Noãn tức giận, đương nhiên là chuyện tốt, ít nhất thuyết minh vợ chồng son không vì người phụ nữ kia mà nảy sinh hiểu lầm.
Người nhà họ Cố bình thường đều vô cùng vội, rất ít khi gặp gỡ đông đủ, Từ Phượng Chi ở chỗ chị em dâu mặt mũi vẫn là có thể, trừ bỏ bắt đầu lúc Cố Bắc Thần cùng cháu của giúp việc trong nhà đăng ký kết hôn, làm bà trước mặt chị em dâu có chút không có mặt mũi, mặt khác vẫn tốt, nhưng chính là chuyện xấu của Chu Hiểu năm đó, thật là làm Tự Phượng Chi tức giận, đó cũng là lần đầu tiên bà động thủ đánh người.
Mấy chiến hữu của Cố Bắc Thần đến khá sớm, đều cùng Cố Bắc Thần ở trong phòng đọc sách rộng trăm mét kia của anh thảo luận công việc chưa kết thúc, mấy người chị dâu trong quân đội ở trong bếp tự tay làm cơm no áo ấm, thật náo nhiệt!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-3592-mat-mat-qua-do.html.]
Mấy cậu nhóc bướng bỉnh cùng với hai cô nhóc, ở vườn lớn nhà họ Cố đốt pháo chơi, vừa lúc ở ngay phía dưới cửa sổ phòng ngủ chính của An Noãn Noãn phóng một quả pháo loại lớn, “Đùng ~” một tiếng vang lớn.
An Noãn Noãn giật mình quay người muốn ngồi dậy, thời điểm cô mở to mắt tính toán ôm lấy Cố Bắc Thần, đã phát hiện người không giường trống, nhìn chỗ khe hở của bức màn dày nặng, hẳn đã khuya rồi? Nếu không âm thanh pháo nổ sao lại lớn như vậy?
An Noãn Noãn nhanh nhạy chống thân thể ngồi dậy, tìm điện thoại xem giờ, không phải chiến hữu Cố Bắc Thần và người nhà họ đều đến mà cô còn chưa xuống lầu đó chứ? Như vậy thật không lễ phép, mặt mũi Cố Bắc Thần cũng không nhìn được!
Bất quá lưu manh kia mặt đều dày hơn cả tường thành, hẳn sẽ không so đo nhiều như vậy đó chứ? Không không không, cô không được, cô An Noãn Noãn da mặt mỏng, tiết tháo có điểm cuối được không!
Mê Truyện Dịch
Chính là An Noãn Noãn vừa mới ngồi dậy, cơ thể lại xụi lơ một cái lần nữa nằm xuống bên trong giường lớn mềm mại.
Lúc này cửa phòng ngủ bị Cố Bắc Thần đẩy ra, anh vừa lúc nhìn thấy quá trình An Noãn Noãn ngã nằm ở trên giường, bước đến mép giường, cong khóe môi: “Noãn Noãn, tỉnh?”
Cố Bắc Thần nói xong liền đặt một nụ hôn lên đôi má đang phồng lên của An Noãn Noãn: “Bảo bối, có thể ngồi dậy không? Hử!”
An Noãn Noãn khóc không ra nước mắt, hung tợn mà trừng mắt Cố Bắc Thần: “Mấy giờ rồi?”
Cố Bắc Thần nhìn đôi mắt An Noãn Noãn, cười vô cùng ôn nhuận: “Kém mười phút là đến 11 giờ."
“Cái gì?” An Noãn Noãn thét một tiếng chói tai, cầm lên gối đầu liền hướng Cố Bắc Thần đập vào: “Anh, anh cái đồ lưu manh anh, anh cút……” A a a, những ngày ‘không thấy ánh mặt trời’ của cô làm sao mà qua đây!