Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Nhỏ - Chương 356:1 Lời ấy của chị dâu sai rồi

Cập nhật lúc: 2025-06-30 06:58:46
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

An Noãn Noãn nắm c.h.ặ.t t.a.y lại, xoay người đi xuống lầu, đi ra khỏi cổng chính của biệt thự, cô nhìn xung quanh, sân trong yên tĩnh đến lạ thường, không có một bóng người, xa xa thỉnh thoảng truyền đến mấy tiếng pháo hoa pháo trúc nổ đúng đùng.

An Noãn Noãn đứng ở trên bậc thềm biệt thự sững sờ nhìn bầu trời đen kịt, không phải là cô không tin Cố Bắc Thần, mà là đã muộn như thế này rồi, người phụ nữ có thể ở lại trong sân nhà họ Cố nhất định là một trong những người đến hôm nay, vậy người đó là ai?

Nếu là cô dì chú bác họ hàng của nhà họ Cố thì tại sao lại không trò chuyện với Cố Bắc Thần ở trong phòng khách mà phải nói chuyện ở bên ngoài? Một hai phải đi đến chỗ hẻo lánh như cầu tử đằng như vậy?

Chẳng lẽ không sợ bị người khác đàm tiếu hay sao?

Đêm mùa đông tháng chạp âm lịch, mấy ngày hôm trước mới có tuyết rơi, cho nên đêm nay vẫn rất lạnh.

Thời điểm Cố Bắc Thần ra cửa tiễn khách chỉ mặc mỗi một cái áo sơ mi và tây trang, bởi vì sau khi ăn xong mọi người đều ở trong biệt thự chơi, cho nên không nghĩ tới khi anh đi ra cửa Chu Hiểu còn chưa đi.

Trên cầu tử đằng, vào đông, dây đằng đã khô héo cả rồi, gió bắc thổi qua, một vài tiếng vỡ vụn vang lên.

Chu Hiểu mặc áo khoác vẫn cảm thấy lạnh, mà Cố Bắc Thần ở đối diện chỉ mặc một cái áo sơ màu đỏ rượu dựa vào cột gỗ, cùng một màu với An Noãn Noãn trong nhóm người nhận lễ, ban ngày Chu Hiểu đã thấy được, dường như người đàn ông này không hề lạnh lùng như vẻ bề ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-3561-loi-ay-cua-chi-dau-sai-roi.html.]

Cố Bắc Thần móc ra hộp thuốc lá, rút một cái bật lửa, liếc mắt nhìn đồng hồ: “Có chuyện gì, nói?”

Vừa rồi Chu Hiểu nhắn tin nói là bởi vì chuyện của đứa trẻ và Cố Nam Thần nên cô ta muốn nói chuyện với Cố Bắc Thần, không làm mất quá nhiều thời gian của anh, dù sao đứa trẻ cũng phải về nhà nghỉ ngơi, Cố Bắc Thần mới không chút do dự chạy tới bãi đỗ xe, nhưng anh chỉ thấy có một mình Chu Hiểu.

Mê Truyện Dịch

Chu Hiểu dựa vào cột gỗ đối diện Cố Bắc Thần, ôm chặt lấy bản thân: “Cố soái, chị cảm ơn em, cảm ơn em đã đặt tên cho Tư Nam, cũng cảm ơn sự chăm sóc của em trong mấy năm qua.”

Cố Bắc Thần không hề phủ nhận việc anh chăm sóc gia đình của bác hai, chăm sóc Cố Tư Nam, về phần người phụ nữ trước mặt này, anh đã tận tình tận nghĩa lắm rồi, là chính bản thân cô ta ăn vạ ở nhà họ Cố không chịu đi, không liên quan gì đến bác trai bác gái và những người khác trong nhà họ Cố.

Không một ai trong nhà họ Cố ngăn cản Chu Hiểu tái giá hết, chỉ là bản thân cô ta luyến tiếc phần vinh hoa phú quý kia thôi, làm thế nào cũng phải áp đặt lòng hư vinh của bản thân lên người một đứa trẻ mới có ba tuổi, lúc nào cũng nói là không nỡ để cho đứa trẻ chịu khổ.

Cố Bắc Thần hơi hơi nhíu mày: “Chuyện đặt tên cho Tư Nam đã là chuyện 800 năm trước rồi, không cần nhắc lại, quan tâm chăm sóc bác trai bác gái và Tiểu Tư Nam là trách nhiệm của tôi, cũng là trách nhiệm của quân đội đối với con cái và người nhà của liệt sĩ.”

Mấy năm nay quân đội đã trợ cấp rất nhiều cho bác trai cùng bác gái với Tư Nam còn có goá phụ Chu Hiểu của liệt sĩ, những điều này không thể thiếu sự tranh thủ của Cố Bắc Thần, nhưng trong lòng Cố Bắc Thần và người nhà họ Cố đều biết rõ, gia đình bác hai ở Toronto cũng không quá giàu có, dù sao thì lúc trước bác trai và bác gái cũng chỉ là nhân viên công chức bình thường, tiền lương về hưu sớm cũng không cao, mà Chu Hiểu còn không có thu nhập, đứa trẻ càng không phải nói tới, cho nên tiền trợ cấp và lương hưu hàng tháng về cơ bản đều là do bác trai và bác gái dành dụm đưa cho Chu Hiểu, dù sao ở trong mắt họ Chu Hiểu là một cô gái tốt, tuổi còn trẻ mà không chịu gả đi, nhất định phải đi theo họ đến một đất nước xa lạ để kiếm ăn.

Chu Hiểu không khỏi ôm chặt lấy bản thân, gió đêm mùa động thật sự rất lạnh, cô ta ngẩng đầu nhìn người đàn ông tuấn tú như được điêu khắc tỉ mỉ dưới ánh đèn mờ ảo kia, hơi ngây người nói: “Đúng rồi, có một chuyện chị muốn nói với em, hôm nay có nhiều người, thấy em bận rộn nên cũng không quan tâm lắm.” Lời nói trước sau của Chu Hiểu luôn không nhất quán.

Loading...